Thậm chí còn hộc máu, trong cổ họng nghẹn vô cùng.
Trái tim nàng ngăn cảm giác đập bể thứ điểm tâm bỏ , nhưng sợ phá hủy hình tượng ôn nhu hiền thục của nàng .
“Các ngươi đem xuống chia ăn .” Tống Ngưng Quân đau đầu .
Vào bữa tối, Tống Ngưng Quân đến chính viện, sai Xuân Đào qua một tiếng với Thôi thị và Tống Kim Lương.
Thôi thị giận dữ : “Đã vết thương trán nó còn khỏi hẳn, bảo cho nó khỏi nhà, cứ lời, hiện tại thoải mái , cần mời lang trung ? Hãy mời lang trung đến xem thế nào .”
Xuân Đào đáp một tiếng, lui xuống.
Thực Tống Ngưng Quân giả vờ khỏe, mà nàng thực sự khỏe, đau đầu ghê gớm, đầu óc tỉnh táo.
Dùng xong bữa tối, lang trung Hạ mới đến, Thôi thị cũng qua xem một chuyến, lang trung Hạ bắt mạch cho Tống Ngưng Quân : “Nhị cô nương là do tâm tư lo lắng tích tụ gây , vết thương trán gì đáng ngại, kê hai vị thuốc, vẫn xin nhị cô nương yên tâm bớt buồn lo suy nghĩ, đừng nên quá u sầu.”
Tống Ngưng Quân trầm thấp ừ một tiếng.
Thôi thị an ủi Tống Ngưng Quân thở dài : “Con đứa nhỏ , suy nghĩ nhiều như gì, đừng nên nghĩ nhiều, và phụ con đều yêu thương con.”
Chỉ là sự yêu thương , rốt cuộc vẫn chút lưỡng lự vì hài tử sinh chịu khổ nhiều năm như .
Tống Ngưng Quân miễn cưỡng vui: “Mẫu , cũng vì chuyện gì khác, nữ nhi và phụ đối với nữ nhi là chân tâm thật ý, chỉ là lo lắng chuyện khác, Đại ca Nhị ca đều sắp tham gia thi Hương, chút lo lắng cho bọn họ.”
Thôi thị : “Con lo cho bọn gì, đừng nên nghĩ nhiều, bọn cơ duyên của bọn , con nghỉ ngơi cho khỏe , phòng bếp vẫn đang còn canh gà, nếu đói bụng thì bảo bọn họ múc cho con bát canh gà ăn xong ngủ.”
Tống Ngưng Quân ôn nhu : “Đa tạ mẫu quan tâm, nữ nhi đỡ .”
Sau khi Thôi thị khỏi, Tống Ngưng Quân nào nuốt trôi, nàng rửa mặt xong liền ngủ.
Chỉ là buổi tối mơ, cũng còn cảnh thiếu niên trong mộng nữa.
Buổi tối Xu Xu dùng cơm xong, dẫn báo xa-li đến thư phòng.
Ban ngày nàng còn đến Dược đường mua ít các loại dược liệu khác, lúc đến thư phòng phối thuốc.
Là thuốc đuổi côn trùng, dùng cho mèo rừng, định nuôi nó, thì đối với nó.
Mèo rừng thể tự do di chuyển trong Thấm Hoa Viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-66.html.]
Hai ngày nay nó quen thuộc cảnh xung quanh nhiều , nha nô bộc theo bên cạnh nó, nó cũng nhe răng trợn mắt như tấn công, nhưng vẫn sẽ cực kỳ cẩn thận trợn đồng tử chằm chằm qua bên cạnh nó.
Hơn nữa nó chịu ngủ ở phòng bên.
Buổi tối nhất định xổm mái hiên phòng Xu Xu.
Cứ như canh giữ cho Xu Xu cả một đêm.
Xu Xu phối xong thuốc đuổi côn trùng, đều là dạng bột, nàng chồm hổm quét bột thuốc lên lông lá xù xì của báo xa-li.
Lại còn nhẹ nhàng chuyện với nó: “Tiểu Lỵ ngoan một chút, đây là bột thuốc thể g.i.ế.c c.h.ế.t côn trùng ngươi, quét lên sẽ thoải mái, ngươi chịu đựng chút.”
Nó vẫn sống trong núi, chắc chắn vài con côn trùng.
Giọng Xu Xu dịu dàng êm ái, báo xa-li cực kỳ ngoan ngoãn mặc kệ nàng bôi thuốc bột lên nó.
Sau khi bôi thuốc bột lên báo xa-li xong, Xu Xu vỗ vỗ nó, cho nó một cốc nước cho thêm sương ngọt.
Mỗi ngày nàng sẽ cho một lượng sương ngọt báo xa-li uống, thứ cũng lợi đối với nó.
Làm xong việc, Xu Xu mới trở về phòng nghỉ tạm.
Sáng mai thể lười biếng, Trình sẽ bắt đầu dạy bảo nhóm nữ quyến trong phủ học tập .
… …
Sáng sớm hôm , Xu Xu qua sân tổ phụ rèn luyện.
Hôm nay Tống Ngưng Quân đến, nàng thực sự bệnh, cả buổi sáng cũng rời giường nổi.
Tống Xương Đức hỏi nhiều, Thịnh thị hỏi Xu Xu hai câu, Tống Ngưng Quân bệnh chút đau lòng, định qua đó thăm xem thế nào.
Xu Xu mặc kệ Tống Ngưng Quân thế nào, nàng vẫn như cũ.
Rèn luyện dùng bữa sáng xong nàng liền đến Thanh Nghiễn Các.
Tống Ngưng Quân sinh bệnh, tất nhiên đến , chỉ Xu Xu và ba vị cô nương khác đến.
Trình Như Nghi quả thật là học phú ngũ xa (ý là học rộng hiểu nhiều tri thức phong phú), dựa theo trình độ học tập của từng cô nương mà định bài tập cho từng một.