Ăn trưa ở Túy Tiên Cư xong, Xu Xu mới : “Ta dạo chợ phía Bắc.”
Khách điếm Đồng Phúc ở ngay bên đó.
Trân Châu nho nhỏ thầm: “Cô nương, bên đều là nơi ở của dân nghèo, long xà hỗn tạp, an .”
“Bên cửa hiệu bán món điểm tâm ?” Xu Xu tìm lý do: “Ta vô cùng nổi tiếng, nhưng bao giờ nếm thử, mua một ít về ăn thử .”
là bên cạnh khách điếm Đồng Phúc một cửa hiệu điểm tâm vô cùng nổi tiếng, ít nhà giàu sai hầu qua đó mua điểm tâm về.
Trân Châu cũng nên nhiều, nàng cho rằng cô nương thật sự ăn điểm tâm.
Hơn nữa còn dẫn theo thị vệ, an ninh ở kinh thành cũng tệ, cần quá lo lắng.
Vì thế lên xe ngựa về phía khách điếm Đồng Phúc.
Đi nửa canh giờ liền đến nơi, Xu Xu cho xe ngựa dừng bên ngoài, nàng và Trân Châu dẫn theo hai thị vệ cùng qua.
Khách điểm Đồng Phúc và cửa hiệu bán điểm tâm cùng trong một ngõ nhỏ, khách điếm cũng lấy tên ngỏ tên khách điếm.
Ở đây hội tụ đủ loại hạng , hơn nữa cũng nhiều cư trú xung quanh đây.
Lúc , trong ngõ nhõ vang lên tiếng đun nước, tiếng rao hàng.
Xu Xu đến tương đối chính xác, nàng sai Trân Châu qua xếp hàng mua điểm tâm, còn thì dạo loanh quanh, vẫn cố ý tránh chỗ con hẻm nhỏ Tống Ngưng Quân đang chờ, nhưng cách từ chỗ nàng đến khách điếm Đồng Phúc cũng gần.
Thoáng chốc liền thấy tụ tập gần khách điếm Đồng Phúc.
Xu Xu giả vờ như cảm thấy hứng thú hỏi: “Có chuyện gì xảy bên ? Chúng cũng qua đó xem .”
Hai tên thị vệ chỉ chịu trách nhiệm về an của Xu Xu, đương nhiên sẽ ngăn cản chủ tử qua xem náo nhiệt.
Xu Xu theo đám đến cửa khách điếm Đồng Phúc, thấy một thiếu niên đang bậc thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-62.html.]
Tiểu nhị khách điếm đem một đống hành lý rách nát vứt khỏi khách điếm, quăng lên chân thiếu niên, nhục mạ : ” Không ngân lượng ngươi còn tiếp tục ở chỗ , loại nào mà lão tử từng gặp qua, ai quan tâm ngươi gì, mau cầm thứ rách nát của ngươi cút , tiếp tục ở đây lão tử sẽ gọi qua đánh ngươi đấy.”
Thiếu niên vô cùng chật vật, mím môi quật cường tại chỗ chịu .
“Còn sách của trong khách điếm của các ngươi nữa.” Giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Tiểu nhị khách điếm mắng: “Ngươi ở mấy ngày còn trả tiền, còn lấy hết , mơ nhỉ, mau cút cho …”
Tiểu nhị khách điếm xong liền về phía thiếu niên , như đánh .
“Ngươi gì!” Một thiếu nữ xinh trắng trẻo về phía một bước, chặn thiếu niên .
Tống Ngưng Quân dẫn theo Xuân Đào ở ngõ nhỏ bên khách điếm Đồng Phúc theo dõi suốt hai ngày nay, ngày nào cũng ăn sáng xong liền đến.
Đám nha hỏi, nàng chỉ qua đó tìm , nhưng rõ lắm là ở .
Xuân Đào cũng hỏi nhiều, tiếp tục chờ cùng với cô nương nhà .
Ngày hôm đó Tống Ngưng Quân cũng chỉ sai Xuân Đào tùy tiện mua hai cái bánh nhân thịt về để ăn trưa cho đỡ đói.
Nàng đợi thêm một canh giờ, cuối cùng thấy cửa khách điếm Đồng Phúc tiếng ầm ĩ lớn.
Nhìn thấy thiếu niên …
Giống cảnh trong giấc mơ như đúc, đợi tiểu nhị khách điếm ném hết đồ đạc xuống bên chân thiếu niên .
Tống Ngưng Quân mới xuống khỏi xe ngựa, chỉnh sửa vạt áo, thản nhiên về phía khách điếm Đồng Phúc, nàng thong thả , thậm chí giọng trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên vẫn còn đồ trong khách điếm.
Tiếp theo là tiếng tiểu nhị khách điếm nhục mạ, giờ phút Tống Ngưng Quân đến gần cửa khách điếm Đồng Phúc.
Nàng chỉ cần bước thêm hai bước về phía nữa là thể ngăn cản tiểu nhị đánh .
đợi nàng qua, thấy một giọng mềm mại quát lớn: “ Ngươi gì?”
Một khắc đó, Tống Ngưng Quân cho rằng nhầm.