Lúc , Xu Xu mới bước lên những bậc thang cuối cùng, lên cũng , mà xuống cũng xong.
Trên lầu chỉ một Thục Vương điện hạ, ai bên cạnh, song cửa sổ mở rộng , còn thể thấy âm thanh xôn xao sôi nổi của phiên chợ đang họp.
Thục Vương vẫn ở đó, vẫn cẩm bào màu đen, eo buộc ngọc đái (Đai lưng đính hột ngọc), dáng cao ngất, đôi mắt lạnh lùng, phù hợp chút nào với tiếng phố xá sầm uất bên ngoài.
Xu Xu lo sợ yên, bây giờ xuống lầu còn kịp .
Từ nửa tháng , vị điện hạ đưa báo xa-li cho nàng ngay tại Phủ Tào Quốc Công, trong kinh thành cũng truyền lời ong tiếng ve gì.
Thứ nhất là ở bên ngoài Thục Vương nổi tiếng hung ác, gần nữ sắc, ai dám , thứ hai Xu Xu mới mười ba, Thục Vương trưởng thành mười tám tuổi, tuổi tác của hai xứng đôi.
Chỉ chuyện đó, vẫn khiến bên ngoài chút bàn tán.
Bàn tán là, vì Thục Vương điện hạ giao báo xa-li cho Xu Xu.
vài ngày đó, nó lập tức chuyện thế tử của Phủ Thuận Quốc Công dùng nhiều tiền mua một con sư tử trắng nhỏ về thế.
Chuyện Xu Xu cũng thấy, chuyện mấy ngày , tất cả các nha của Phủ Định Quốc Công đều đang bàn tán xôn xao.
Phùng thế tử của Phủ Thuận Quốc Công là dòng độc đinh, lớn lên trong sự nuông chiều của cả phủ, thích nhất là trò chơi đấu thú.
Dường như gã thợ săn nào đến kinh thành buôn bán thú nhỏ bẫy , phần nhiều đều mua về.
Phùng thế tử mua những con thú nhỏ về nhưng thuần hóa chúng, chỉ nuôi trong phủ, nuôi đến khi nó năm sáu tháng sẽ đưa chúng đến đấu trường đấu thú.
Vì thế Phùng thế tử mua một con sư tử trắng nhỏ.
Tất cả đều suy đoán liệu Phùng thế tử thuần phục nó , còn đánh cược xem con sư tử trắng nhỏ Phùng thế tử mua về thể sống bao lâu.
Cho nên chuyện , Xu Xu cũng sơ sơ một hai điều, cũng vì Phùng thế tử nên mới tiếp tục bàn tán chuyện của nàng.
Trước mắt Xu Xu gặp Thục Vương, chỉ cất bước , nàng cảm thấy tính tình Thục Vương thật sự cổ quái nếu ở chung.
Trân Châu cũng theo lên, thấy Thục Vương lập tức câm như hến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-53.html.]
Phó Lệ Mô Xu Xu, vốn định gì với nàng, nhưng nhớ đến con báo xa-li, thả quyển sách trong tay , đầu gọi: “Ngươi qua đây.”
Xu Xu dừng bước chân, nàng đang định tránh né Thục Vương.
Thục Vương điện hạ gọi nàng gì chứ.
Lần nào cũng như .
Lần đầu tiên gặp mặt bảo nàng tránh xa chút, thứ hai thì lạnh tanh bảo nàng xách lồng sắt qua.
Lần giọng cũng chút độ ấm nào, lạnh cứng như sắt.
Xu Xu thể phản kháng, nàng sợ Thục Vương.
Hơn nữa vị điện hạ , chỉ cần chọc giận thì sẽ đối xử như bình thường.
Xu Xu qua, chỉnh sửa vạt áo hành lễ: “Thần nữ tiếp kiến điện hạ, điện hạ bình an.”
Nàng Thục Vương thích nữ tử đến gần nên cách xa Thục Vương hai ba bước.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng, đôi mắt long lanh dám lung tung, chỉ chăm chú đôi giày của Thục Vương điện hạ.
Xu Xu vốn nhỏ xinh, còn cúi đầu.
Thân hình Phó Lệ Mô cao lớn rắn rỏi, chỉ thể cúi đầu nàng, quen như , mày kiếm nhíu , : “Ngẩng đầu chuyện.”
Xu Xu đành ngẩng đầu, nhưng cũng dám thẳng Thục Vương, vì thế đôi mắt long lanh nhuần nhã tán loạn như đang chăm chú ngoài song cửa sổ, hề tiêu cự, ánh mắt trống rỗng.
Phó Lệ Mô thấy Xu Xu mặt ngọc mềm mại, khuôn mặt xinh , chỉ là ánh mắt mơ hồ, mày kiếm nhăn chặt cũng thả lỏng , hỏi: “Con báo xa-li thế nào ?”
Xu Xu đoán là hỏi về báo xa-li, trong lòng hồi hộp, nắm chặt váy áo nhỏ giọng trả lời: “Bẩm điện hạ, vết thương của con báo xa-li dưỡng lành, thần nữ cảm thấy giữ nó trong hậu viện quá tội nghiệp, vì thế tự chủ trương trả nó về núi, vẫn xin điện hạ thứ tội.”
Có lẽ nàng căng thẳng, hình tự chủ lắc lư, Phó Lệ Mô liền ngửi thấy một mùi hương trong veo thanh mát xộc mũi.
Thậm chí vô cùng nhẹ, như hoa như cỏ, tươi mát tinh thuần.
Không mùi son phấn của nữ tử.