Thuận Hòa đế lạnh lùng : “Các ngươi thật là vô dụng!”
Đế vương tức giận, cả một phòng quỳ xuống.
Nhóm thái y dám nhiều lời, quỳ rạp mặt đất.
Vẫn là thái tử điện hạ lên tiếng, “Phụ hoàng, phái tới Tiêu Thận một chuyến.”
Thuận Hòa đế , chỉ thể như thế, nếu thật sự là cổ trùng, cho dù là thần y của Đại Ngu cũng vô dụng.
Thuận Hòa đế lập tức phái thúc ngựa tiến đến Tiêu Thận, cũng phái mời Phục thần y sư phụ của Xu Xu trong cung một chuyến.
Phục thần y nửa ngày, mới phòng ở bên ngoài thương lượng với Xu Xu, “Xu Xu, chỗ n.g.ự.c điện hạ hẳn là cổ trùng, rốt cuộc là cổ trùng gì thì sư phụ cũng thể khẳng định. Rất nhiều năm sư phụ từng qua Tiêu Thận, tán gẫu một đêm với vu y, vu y từng với Tiêu Thận quốc một loại cổ trùng lợi hại nhất là phệ tâm trùng, vô cùng đáng sợ, nó là trùng độc nhất thế gian nuôi mấy chục năm mới một con, tốc độ cực nhanh, cổ khi gặp thì ngay lập tức chui cơ thể, sẽ lộ mạch m.á.u đỏ thể.”
Xu Xu nhớ tới cảm quan của nàng cũng chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ, thể thấy tốc độ nhanh chóng, hơn nữa điện hạ thật sự bắt đầu nổi mạch m.á.u đỏ.
“Sư phụ. . . . . .” Xu Xu sắc mặt tái nhợt, “Vậy thuốc giải cổ trùng .”
Phục thần y thở dài một tiếng, “Ta cũng hỏi qua vu y, cho , phệ tâm trùng thuốc nào cứu .”
Xu Xu mềm cả , lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa té mặt đất, Trân Châu và Linh Lung đỡ lấy.
“Như thế thì . . . . . .” Xu Xu lẩm bẩm : “Không thuốc chữa ?”
Ngay cả cam lộ thể tẩm bổ vạn vật cũng thể ?
“Sư phụ, phệ tâm trùng, cuối cùng sẽ như thế nào?”
Phục thần y : “Vu Y , phệ tâm trùng ở trong , kinh mạch sẽ từ từ nổi đỏ che kín đến lúc mất lý trí, hơn nữa phệ tâm trùng che kín những mạch m.á.u cơ thể sẽ xuất hiện đau đớn kịch liệt, từ từ trở nên lãnh tình lãnh huyết, tới khi màu đỏ che kín , sẽ trở thành hề cảm tình đánh mất lý trí, biến thành quái vật luôn công kích con , bình thường khi trạng thái xuất hiện thì cũng sống mấy ngày, kinh mạch sẽ bạo liệt mà chết, nhưng đồ nhi chớ lo lắng, chừng trong điện hạ cũng phệ tâm trùng, hoàng thượng phái tới Tiêu Thận một chuyến, chờ bên tới xem sẽ rốt cuộc là thế nào.”
Xu Xu bắt đầu nhỏ giọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-467.html.]
Phó Liễm Chi từ trong phòng , nắm tay Xu Xu trở về phòng, xoay còn với Phục thần y: “Thần y đừng như với Xu Xu, nàng còn đang thai, nên kinh hách.”
Dứt lời, kéo Xu Xu xoay đại điện, Phó Liễm Chi ôm trong n.g.ự.c ở tháp, Xu Xu giãy dụa, “Chàng, cần ôm , nhỡ đụng đến vết n.g.ự.c thì ? Hiện tại cũng rõ là tình huống gì, chớ tùy tiện lộn xộn.”
Phó Liễm Chi buông nàng , để cho Xu Xu ở bên cạnh , đó cúi hôn môi mặt nàng dừng nước mắt nàng, “Đừng quá lo lắng .”
Xu Xu lẩm bẩm : “Sao thể lo lắng, đều do . . . . . .”
Nếu trùng cắn là nàng, nàng bình ngọc hộ , chừng sẽ xuất hiện bệnh trạng .
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáu ngày , ám vệ Thuận Hòa đế phái tới Tiêu Thận rốt cục cũng mang theo trở về kinh thành.
Phù Hoa công chúa cũng theo tới kinh thành, trừ bỏ Phù Hoa, còn một vị lão thái thái tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận.
Phù Hoa và vị lão nhân gia cùng ngựa, một đường tới kinh thành, đường cũng dừng nghỉ.
Hai trực tiếp theo ám vệ cung.
Thái tử điện hạ thương vẫn ai , Ngỗi Cao Lan cũng tạm giam, tạm thời động đến nàng .
Thái tử cũng theo lẽ thường mỗi ngày sẽ lâm triều, thoạt cũng gì khác thường, chỉ Xu Xu chỗ kinh mạch màu đỏ n.g.ự.c điện hạ dần dần lan sang bên vai còn , là trùng vẫn ở trong n.g.ự.c điện hạ thể lấy .
Phù Hoa lập tức cùng vị lão nhân khỏe khoắn nhanh nhẹn tiến cung.
Lúc hạ triều, thái tử đang cùng thái tử phi dùng bữa, mấy ngày nay bởi vì chuyện của thái tử, thái tử phi vẫn luôn mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Cho nên Phó Liễm Chi vẫn lo lắng Xu Xu, mỗi ngày khi hạ triều đều ngự thư phòng mà trực tiếp trở về Đông cung bầu bạn với Xu Xu.
Thái Y và Phục thần y đều , hiện tại Xu Xu mang thai, cho nên tính tình sẽ chút đổi, trở nên đa sầu đa cảm, khẩu vị cũng thể giống . Phương diện ăn uống của Xu Xu vẫn còn , chỉ là mấy ngày nay vì chuyện của thái tử, nàng luôn âm thầm .