Xu Xu và điện hạ buồng trong, Xu Xu nhanh chóng cởi y bào điện hạ, phát hiện nội y ở bả vai cũng một lỗ hổng nhỏ, bỏ nội y thì thấy vai điện hạ bóng đen cắn tạo thành một vết nhỏ sưng đỏ, từ bả vai đến trái tim còn một đường hoa văn lạ, chỗ trái tim còn một hình thù lớn bằng một cái móng tay.
Phó Liễm Chi ở giường, thấy môi Xu Xu môi run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, cầm tay Xu Xu : “Đừng lo lắng.”
Hình dạng hoa văn quỷ dị, thể việc gì.
Xu Xu lắc đầu, đưa tay đặt lên mạch tượng của điện hạ, nhưng mạch tượng cũng khác thường.
Xu Xu đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay bàn lấy chiếc chén , để một chút cam lộ , vị trí nàng đang điện hạ tới, Xu Xu bưng cam lộ tới, “Phu quân, uống chén nước , thái y sẽ nhanh chóng tới đây.”
Phó Liễm Chi chén nước, vẻ mặt đổi tiếp nhận, uống một cạn sạch.
Xu Xu đặt chiếc chén ở một bên, thấy cái hình thù kì dị ngày càng đỏ lên.
“Sao như thế. . . . . .” Xu Xu lẩm bẩm .
Vì cam lộ tác dụng.
Mới cái bóng đen quỷ dị tốc độ nhanh, màu đen, rách vai áo điện hạ và trong thể điện hạ, vị trí đúng ở trái tim của điện hạ.
Sâu, cổ trùng ?
Trong lòng Xu Xu loạn thành một đống, với điện hạ: “Phu quân, nghỉ ngơi , , ngoài một cái.”
Đều do nàng, tin tưởng nhầm Ngỗi Cao Lan, Ngỗi Cao Lan . . . . . .
Xu Xu xoay rời , Khang Bình và Châu Châu còn ở bên ngoài, hai như chút ảo não, thấy Xu Xu vội vàng chào đón, “Xu Xu, thái tử điện hạ ? Mới rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Chiếc hộp Ngỗi Cao Lan cấp giấu cái gì đó, điện hạ vì cứu mà đồ vật chui bên trong da thịt .”
Phương Châu Châu và Khang Bình ngây ngẩn cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-464.html.]
Xu Xu cửa, hai vội vàng đuổi kịp.
Thị vệ đưa Ngỗi Cao Lan trong phòng cách vách, Xu Xu thấy Ngỗi Cao Lan ngơ ngác một chỗ, Xu Xu qua, nâng cánh tay tát một cái, nàng dùng mười phần lực đạo, một cái tát cho má Ngỗi Cao Lan đỏ lừ, khóe miệng vết m.á.u chảy , Xu Xu lạnh lùng : “Bên trong hộp gấm là cái gì? Là ai cho ngươi, ai bảo ngươi tới hại ?”
Chiếc hộp là do nàng mở , cho nên là nhằm nàng.
Ngỗi Cao Lan thấp giọng : “Ta Xu Xu ngươi là , định tặng cho cục cưng trong bụng Xu Xu môt vòng phật châu, nhưng vòng phật châu ở bên trong, lẽ là nha bên để lầm . . . . . .”
“Chát” một tiếng, Xu Xu tát một cái mặt Ngỗi Cao Lan, “Ngươi còn dối ? Ta tự hỏi đối đãi ngươi tệ, Ngỗi Cao Lan ngươi vì còn hại , hỏi ngươi một , rốt cuộc bên trong hòm là cái gì!”
Ngỗi Cao Lan cúi đầu câu nào.
Khang Bình và Phương Châu Châu cũng khó thở, Phương Châu Châu giọng căm hận : “Ngỗi Cao Lan, rốt cuộc ngươi gì?”
Khang Bình cũng cả giận: “Cao Lan, rốt cuộc trong hòm là cái gì? Xu Xu đối đãi ngươi như thế nào trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi thể. . . . . .”
Ngỗi Cao Lan đột nhiên bụm mặt lớn lên, “Thực xin , , cũng , chính là bọn họ bức bách , Xu Xu, thực xin . . . . . .”
“Ngươi rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy !”
Ngỗi Cao Lan lau nước mắt, lúc mới hết chuyện với Xu Xu.
Nửa tháng , Ngỗi Cao Lan và Khang Bình còn Phương Châu Châu dạo chợ, chọn quà tặng cho cục cưng trong bụng Xu Xu, nàng chọn đến một chuỗi phật châu, đợi đến buổi trưa trở về tán gẫu với mẫu một lát, tìm thấy mẫu , tới buổi tối, mẫu cũng về, thậm chí ngày hôm , mẫu cũng hồi phủ.
Lúc Ngỗi Cao Lan mới bối rối, đang báo quan, gác cổng đột nhiên cầu kiến, bên ngoài gửi phong thư cho nàng .
Ngỗi Cao Lan mở lá thư, bên trong , mẫu ở trong tay bọn họ, nếu mẫu sống, ba ngày hãy tới ngôi miếu hoang ở ngoài làng, cũng cho báo việc cho bất cứ kẻ nào .
Ngỗi Cao Lan từng trải qua chuyện như , trong lòng hoảng sợ, nô tài hỏi vì mẫu trở về phủ, nàng cũng chỉ lấy một cái lý do để dối.
Đợi ba ngày, Ngỗi Cao Lan thậm chí còn nghĩ rằng nếu may mắn chừng mẫu sẽ trở về.
mẫu vẫn về, nàng biện pháp, một ngôi miếu hoang ở ngoài thành.