Suối Tiên Trong Mơ - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-01-30 21:04:05
Lượt xem: 5
Hôm nay Thục vương điện hạ cũng tới đây uống rượu mừng của Nhị ca và Nhị tẩu của Xu Xu, sau khi ăn tiệc xong đã gần giờ hợi.
Nhị ca và Nhị tẩu đã vào động phòng rồi, khách mời còn lại ăn tiệc xong thì giải tán.
Xu Xu và điện hạ cũng trở về Vương phủ.
Hai người rửa mặt xong thì đi ngủ.
Xu Xu nằm trên người điện hạ, từ từ hôn hắn.
Ánh mắt của Phó Liễm Chi rơi vào gò má đỏ ửng của Xu Xu, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Mắt thấy điện hạ định mang thứ kia lên, Xu Xu xấu hổ cầm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, có thể không dùng cái này hay không? Thiếp, cơ thể thiếp chịu được, thiếp muốn sinh một đứa cho điện hạ.”
Lúc trước khi điện hạ làm với nàng luôn dùng cái này tránh thai, Xu Xu không rõ đó là cái gì, sau này mới hiểu, mang cái này thì nàng không thể nào mang thai được.
Nàng cũng đã sắp mười tám rồi, cơ thể phát triển, cũng có thể chịu được việc mang thai sinh con.
“Xu Xu nghĩ kỹ rồi à?” Phó Liễm Chi trở mình, đè Xu Xu dưới người, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn.
“Nghĩ kỹ rồi.” Xu Xu ngẩng đầu hôn môi điện hạ.
. . .
Sau khi Tống Ngọc Cẩn kết hôn được vài ngày, Xu Xu mới trở về phủ Quốc Công một chuyến, gặp được Nhị tẩu Ứng Anh, là một cô nương có tính tình vô cùng dịu dàng, rất dễ xấu hổ, thấy Xu Xu cũng thẹn thùng, còn hành lễ với Xu Xu, “Bái kiến Vương phi nương nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-454.html.]
Xu Xu ấm áp nói: “Nhị tẩu không cần khách sáo như vậy, ngươi gọi ta là tam muội muội hoặc Xu Xu giống Nhị ca được rồi.”
Lúc này Ứng Anh mới đổi giọng, gọi tam muội muội.
Ứng Anh vấn an cha mẹ chồng xong thì trở về phòng tân hôn, có lẽ nàng ấy vẫn chưa thích ứng với cuộc sống làm dâu, hơn nữa cho dù ngoài mặt Thôi thị không nói gì nhưng thi thoảng trên mặt vẫn lộ vẻ thất vọng, điều này cũng khiến Ứng Anh thầm hiểu, e rằng bà bà không thích tình tình của nàng ấy lắm, thuở nhỏ nàng ấy lớn lên trong hoàn cảnh như thế, không phải chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Đợi Ứng Anh đi rồi, Thôi thị hỏi Xu Xu, “Con đã ăn sáng chưa? Bảo nhi có đói bụng không? Nếu không thì mẹ bảo phòng bếp nấu thêm chút điểm tâm mang lại đây.”
Xu Xu vội nói: “Mẫu thân không cần như vậy, con ăn rồi mới sang đây.”
Bấy giờ Thôi thị mới hơi yên tâm, hỏi tiếp: “Còn gần nửa tháng nửa, các con sắp chuyển vào cung, mọi thứ đã thu dọn xong rồi chứ?”
“Chuẩn bị xong cả rồi ạ, đợi con và điện hạ vào cung, cả nhà Phạm ma ma sẽ về phủ Quốc Công tiếp tục chăm sóc mẫu thân và phụ thân.” Dứt lời, Xu Xu chần chờ một chút mới mở miệng, “Mẫu thân, con thấy Nhị tẩu hơi sợ người, nếu được, kính xin mẫu thân kiên nhẫn nhiều chút nữa, cẩn thận dạy bảo Nhị tẩu, Nhị tẩu rất tốt, Nhị ca cũng rất thích tẩu ấy, con nhìn ra được.”
Thôi thị bảo: “Tất nhiên ta cũng biết, chẳng qua đến khi đứa bé này gả vào rồi ta mới phát hiện tính tình nó quả thật hơi yếu đuối, thảo nào…” Đương nhiên Thôi thị sẽ không làm khó con dâu, bà không cần sáng sớm nào con dâu cũng phải tới đây vấn an mình, nhưng con dâu cứ nơm nớm lo sợ, hôm nào cũng dậy rất sớm qua đây, bà cũng bất đắc dĩ, không nhịn được để lộ chút dấu vết.
Xu Xu ôn hòa nói: “Mẫu thân, con cảm thấy tình cảnh của Nhị tẩu không khác lúc con vừa về phủ Quốc Công cho lắm, khi đó tình tình con cũng tương tự Nhị tẩu, trong lòng mờ mịt luống cuống, thấy Nhị tẩu, con lại nhớ tới bản thân mình lúc trước.”
Nhớ tới dáng vẻ thận trọng của Xu Xu lúc mới về phủ Quốc Công, Thôi thị chấn động, đúng vậy, Ứng Anh cũng là cô nương được Ứng gia yêu chiều lớn lên, chỉ vì đến nhà bọn họ mà phải trải qua ngày tháng thận trọng thế sao? Thôi thị nhớ tới dáng vẻ khi ấy của Xu Xu, rồi nhớ lại bộ dạng câu nệ sợ sệt của con dâu khi nhìn thấy mình, Thôi thị đã sắp chảy nước mắt, lẩm bẩm nói: “Là lỗi của mẫu thân, mẫu thân sẽ sửa, sẽ đối xử với Nhị tẩu con thật tốt, Xu Xu yên tâm đi.”
Xu Xu lặng lẽ thở phào, không phải nàng cố ý dùng tình cảnh của mình năm ấy để ép Thôi thị.
Chỉ là nàng thấy, tuy mẫu thân nói không xem thường Nhị tẩu, nhưng gia cảnh khác biệt, mẫu thân vẫn sẽ có thái độ hơi cao ngạo trong vô thức, nàng sợ sau này khoảng cách sẽ càng lúc càng lớn, có vài chuyện một khi đã xuất hiện khoảng cách sẽ rất khó hàn gắn.
Đợi Xu Xu đi, Thôi thị ngồi yên hồi lâu, đến trưa thì kêu ma ma bên người gọi Ứng Anh qua đây ăn trưa.
Ứng Anh vô cùng thấp thỏm, tới viện tử của Thôi thị, thấy Thôi thị mặt mày tươi cười, thái độ vô cùng dễ gần, “Anh nhi, trưa nay Ngọc Cẩn sẽ ăn ở Hàn Lâm viện, con ăn một mình, mẫu thân nghĩ không bằng ăn chung với ta, chúng ta cũng có thể trò chuyện vui vẻ.”