Thanh Hao mặt trắng bệch : “Nô… là đêm hôm qua nô tỳ chút đau bụng, lạ đúng lúc thấy cô nương ngủ say , lúc mới tới cung phòng, sợ phiền bên tai chủ tử, nên lúc đó mới báo cho Tam cô nương...”
Tống Ngưng Quân nắm chặt tay, trong lòng căng thẳng dám thở mạnh.
Xu Xu hừ : “Cũng một hai , ban đêm khi cần ngươi thì ngươi luôn giở thủ đoạn nọ.”
Thôi thị tức giận, Tống Kim Lương cũng trầm mặt.
Thôi thị đầu hỏi Trân Châu, “Đêm qua Thanh Hao cung phòng bao lâu?”
“Thưa phu nhân, đêm qua Thanh Hao tỷ tỷ rời gần một nửa canh giờ.” Trân Châu chủ động bậy, nhưng chủ tử hỏi, nàng cũng cần giấu hộ Thanh Hao, nàng là nô tỳ của Tam cô nương, chỉ nghĩ cho Tam cô nương.
“Gần nửa canh giờ...” Thôi thị lạnh, “Xu Xu viện cách vách chính là cung phòng, ngươi đau bụng còn thể đến nửa canh giờ, là mời lang trung đến xem bệnh cho ngươi, rốt cuộc là đau bụng là nguyên nhân khác!”
Thôi thị chút tức giận quá mức, phẩm hạnh của nha chăm sóc nữ nhi đoan chính.
Thanh Hao là đêm qua đau bụng nên tới cung phòng, nhưng cung phòng đến nửa canh giờ!
Lừa dối ai đây!
Huống chi còn là nửa đêm biến mất thấy.
Thanh Hao sắp mười lăm tuổi, ai nàng nửa đêm chạy gặp ai, nếu là nô bộc là thị vệ trong phủ thì .
Quả thực là sốt ruột.
Không thể một nha như chăm sóc bên cạnh nữ nhi .
Chuyện Thanh Hao nửa đêm khỏi Thấm Hoa viện cũng điều tra rõ ràng, ai nàng , vạn nhất xảy chuyện gì, quả thực là nhục thanh danh của Xu Xu.
Thanh Hoa phù phù một tiếng quỳ xuống, nửa ngày dám hé răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-45.html.]
Nàng ngay cả Tống Ngưng Quân cũng dám , nàng ban đầu là nha nhị đẳng bên Tống Ngưng Quân, lúc Tam cô nương hồi phủ, Nhị cô nương với phu nhân, để cho các nàng sang bên Tam cô nương nha nhất đẳng, phu nhân Nhị cô nương các nàng chịu khó bổn phận nên đồng ý.
Khi hai nàng tới viện của Tam cô nương, Nhị cô nương với các nàng, “Sau các ngươi qua hầu hạ , nàng ở nông thôn dưỡng bệnh mà lớn lên, ngày thường thể thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn là cô nương phủ Quốc Công, quy củ cũng dạy từ từ, nếu nàng chuyện gì, các ngươi đều đây với một tiếng, nếu thói quen nào , cũng thể sớm giúp sửa , để tránh khi khỏi nhà khác chê .”
Không chỉ như thế, mỗi tháng Nhị cô nương còn cho các nàng ít tiền thưởng.
Hai nghĩ, Nhị cô nương cũng là quan tâm Tam cô nương, huống chi chỉ là những chuyện hàng ngày của Tam cô nương cho Nhị cô nương , chuyện gì . Nhiều nhất cũng chỉ chuyện Nhị cô nương từng bình ngọc trắng mai dương chi ở phòng Nhị cô nương để cho các nàng tìm giúp.
Các nàng cũng chỉ ôm tâm tính như , vẫn chuyện của Tam cô nương cho Nhị cô nương .
Tống Kim Lương vỗ nhẹ lưng của Thôi thị, giúp bà thuận khí đó mới : “Để lệnh cho điều tra.”
Không đến rốt cuộc đêm hôm khuya khoắt Thanh Hao , chỉ là đang lúc gác đêm mà rời nửa canh giờ cũng là lầm lớn.
“Nô, nô tỳ...” Thanh Hao lời, chân tay run rẩy.
Tim Tống Ngưng Quân cũng đập như gõ, nàng nên cái gì bây giờ?
Nàng nghĩ Xu Xu tính tình mềm mỏng, nghĩ chuyện của Thanh Hao sẽ phát hiện.
Nghĩ cho dù Thanh Hao chút chậm trễ, Xu Xu cũng sẽ nhiều lời, đột nhiên nàng đối xử với Thanh Hao như thế?
Là phát hiện cái gì ?
Nếu để cho phụ điều tra, khẳng định sẽ tra là nàng gọi Thanh Hao qua chỗ .
Chi bằng tự thừa nhận!
Tống Ngưng Quân cắn răng một cái, phù phù một tiếng quỳ gối bên cạnh Thôi thị, quỳ mặt Thôi thị ròng: “Mẫu , đều là Quân nhi , là Quân nhi đêm qua gọi Thanh Hao qua viện, con là hỏi một chút chuyện gần đây của , con cũng chỉ là lo lắng cho , cảm thấy mấy ngày cách xa con, con, nên con mới gọi Thanh Hao tới hỏi.”
Nàng ngửa đầu Thôi thị, đến lê hoa mang vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy nước mắt.
Thôi thị mắt lạnh nàng , “Ngươi ngươi là lo lắng Xu Xu, cho nên đêm hôm khuya khoắt gọi Thanh Hao qua hỏi? Ngươi cũng hành động của ngươi như là sai ? Ta còn nhớ rõ Thanh Hao Thanh trúc cũng là do ngươi đưa tới bên Xu Xu, hành động của ngươi ở trong mắt ngoài chính là xếp trong viện của Xu Xu, là cơ sở ngầm của ngươi! Đây là chuyện ai cũng kiêng kị, ban đầu nghĩ ngươi hiếu thuận với cha , yêu thương tỷ , mới tin lời ngươi , để cho các nàng qua hầu hạ Xu Xu.”