Xu Xu mím môi, mấy tên phủ vệ lập tức tiến lên : “Vương phi nương nương, ngài việc gì ?” Bọn họ đều khiếp sợ , cũng chút hổ, công phu của Vương phi nương nương còn hơn bọn họ.
Trân Châu và Hạnh Nhi dẫn binh lính tuần tra đây, hai nha đều chật vật đích, cả ướt sũng, rõ ràng thị vệ trưởng nhận Xu Xu, chắp tay lễ Xu Xu, “Vương phi nương nương, chứ?”
“Ta .” Xu Xu lắc đầu, đó xổm xuống xem xét vết thương của thích khách , đầu với Trân Châu: “Mang hòm thuốc đây cho .”
Nếu thể cứu sống tên thích khách , thì cũng thể tra hỏi rốt cuộc là ai mạng nàng.
Ít nhất thì tên thích khách bây giờ còn thể c.h.ế.t , Xu Xu nghĩ tới chiêu thức của thiếu chút nữa lấy mạng thích khách, cuối cùng theo bản năng mà dừng .
Xu Xu kiểm tra thương thế của thích khách, đ.â.m đến động mạch chủ, bằng đại la thần tiên cũng cứu .
Thương thế qua thì nghiêm trọng nhưng còn thể cứu.
Xu Xu lấy thuốc cầm m.á.u đổ vết thương của thích khách, vết m.á.u nhanh chóng ngừng, lúc mới giao cho tuần binh, “Đại nhân, phiền các .”
Còn về chuyện điều tra thích khách thì nàng cũng am hiểu, đương nhiên giao cho nha môn.
Thị vệ trưởng lập tức : “Vương phi nương nương ngài việc gì là , ngài về Vương phủ , đợi đến lúc kết quả, thuộc hạ sẽ tới Vương phủ thông báo.”
Xu Xu xem thương thế của xa phu, thương đến bộ phận nghiêm trọng, nàng băng bó xử lý đơn giản cho xa phu, phủ vệ cũng tìm một xe ngựa khác, lúc Xu Xu mới trở về Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-447.html.]
Thục vương phi gặp chuyện là chuyện lớn, binh lính tuần thành đương nhiên bẩm báo, khi Thuận Hòa lập tức : “Phong tỏa tin tức, để ngoài lung tung, điều tra xem mấy tên thích khách đó là ai, xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám động thủ với Thục vương phi trong kinh thành .”
Người lập tức bắt đầu nghiêm tra nhưng tên thích khách cũng kín miệng.
Đợi đến hai ngày , Phó Liễm Chi về kinh, mới kinh còn trở Vương phủ, chợt thấy việc , lập tức bình tĩnh tới gặp quan nha.
Tên thích khách giam giữ trong Đại Lý Tự, chuyện liên quan đến Thục vương phi, hơn nữa thương thế của thích khách nghiêm trọng, Đại Lý tự dám trọng hình, chỉ sợ g.i.ế.c c.h.ế.t , ngược nửa điểm tin tức cũng tra .
Phó Liễm Chi tới Đại Lý Tự nửa canh giờ, khi thì một huyết khí, biểu tình âm trầm đáng sợ, Đại Lý Tự khanh tiến lên : “Điện hạ, tra chút gì ?”
Phó Liễm Chi : “Việc các ngươi cần tra nữa, tiếp tục tạm giam , ngày mai bổn vương sẽ tiến cung chuyện với Hoàng Thượng.”
Phó Liễm Chi rời khỏi Đại Lý Tự trở về Vương phủ, tới tịnh phòng tẩy rửa một huyết khí.
Hôm nay Xu Xu ở trong Vương phủ vẫn tới Đức Thiện Đường, chuyện thích khách còn giải quyết xong nên nàng cũng dám mạo hiểm ngoài, cũng để cho Trân Châu báo tin cho Phục thần y.
Lúc Xu Xu đang giường, ngày thường nàng ít khi ngủ trưa, hai đêm nay vì chuyện thích khách mà nàng ngủ ngon, ban ngày cũng ngủ một lát, ngủ mà mơ mơ màng màng, cảm giác mặt truyền một nụ hôn lành lạnh, còn mùi hương trầm quen thuộc, Xu Xu vươn cánh tay theo bản năng ôm lấy mắt, nhẹ giọng : “Phu quân, trở .”
Phó Liễm Chi nhẹ nhàng đáp, hôn lên đôi môi mềm mại của Xu Xu, “Chuyện thích khách đến Đại Lý Tự tra qua.”
Xu Xu mở to mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của điện hạ gần trong gang tấc, tỉnh táo , “Phu quân thẩm vấn tên thích khách ? Hôm qua Đại Lý Tự còn phái đến đây một chuyến, là thích khách thương nặng, bọn họ cũng dám dùng trọng hình, sợ chết, tên thích khách kín miệng gì.”
“Đã hỏi qua.” Phó Liễm Chi thấy Xu Xu tỉnh , ôm nàng xuống giường, qua bình phong tháp quý phi, tháp quý phi trải lông cừu, bên ngoài song cửa sổ còn đang mưa vô cùng rét lạnh, trong phòng một chậu than nên Xu Xu mặc áo mỏng cũng thấy lạnh, nàng nhu thuận rúc điện hạ, hình cao lớn của bao quanh nàng, nàng hỏi: “Phu quân, hỏi là ai phái thích khách tới ? Lúc nghĩ tới Tề Tư Nguyệt, nhưng cẩn thận nghĩ thì thể, nàng cũng ngốc như , hai ngày suy nghĩ thì thấy khẩu âm của thích khách giống Đại Ngu, hiển nhiên Đại Ngu, thể là Phùng Bắc Vương ?”