Ám vệ thật chút tiếc nuối, lúc gã kinh thành điều tra dịch chuột, vị Vương phi thường xuyên đến dược đường, gã còn qua một , thấy Vương phi đoan chính thanh nhã một hai, gã từng thấy qua nữ tử nào hơn Thục vương phi, chỉ liếc mắt một cái khiến cho khó thể quên.
Đáng tiếc, mỹ nhân như chết.
…
Sau khi Thục vương rời kinh, cuộc sống Xu Xu vẫn như cũ, sáng sớm luyện chưởng pháp kiếm pháp. Điện hạ ở đây, nàng đều qua tiểu viện của sư phụ Chu Tử Ông ở bên để sư phụ chỉ đạo, một bộ chưởng pháp cùng một bộ kiếm pháp nàng luyện một hai năm.
Chu Tử Ông liền : “Xu Xu thể luyện bộ chưởng pháp và kiếm pháp là thể lợi cả đời, cần học công phu khác.”
Xu Xu cũng tĩnh tâm luyện thật , nghĩ về cái khác.
Luyện xong chưởng pháp kiếm pháp, Xu Xu ở ăn sáng cùng sư phụ, đó về Tễ Nguyệt Đường xem sách y luyện chữ, khi dùng bữa trưa liền Đức Thiện Đường, y thuật nàng càng thêm thành thạo, Phục thần y dạy nàng tất cả, ông còn cảm thán, “Sư phụ cũng còn cái gì để dạy nữa, sách y trong thư phòng của sư phụ ngươi cũng xem hết , nếu gặp gỡ lão lang trung khác, ngươi cũng thể thỉnh giáo nhiều hơn, học hỏi ngừng.”
Xu Xu ngoan ngoãn : “Đồ nhi , lúc biên thành trị liệu dịch chuột, quân y viện Vương đại nhân đem bút ký ông tặng cho đồ nhi, đồ nhi gần đây vẫn luôn và nghiên cứu bút ký của Vương đại nhân.”
Phục thần y gật đầu, “Danh hào Vương Ngạn Lâm cũng qua, ngay thẳng, cả đời đều nghiên cứu y thuật, thứ ông để cho ngươi là thứ , về nhớ hiếu kính ông .”
Xu Xu : “Đồ nhi , đó vài ngày đồ nhi còn tặng mấy bình rượu hoa đào qua biên thành cho ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-444.html.]
Lúc rời biên thành, Vương Ngạn Lâm cho nàng một cái rương sách y, đều là những ghi chép về căn bệnh nan y ông gặp trong đời, còn bản độc nhất y khoa, ân tình lớn như , Xu Xu đương nhiên sẽ nhớ rõ.
Trời đông, sắc trời tối nhanh, qua giờ , trời tối.
Xu Xu xe ngựa của về Vương phủ, khi đến một ngõ nhỏ, trong lòng Xu Xu đột nhiên kinh hãi, nàng đẩy mành ngoài, vẫn phát hiện gì bất thường.
Xu Xu tưởng rằng suy nghĩ nhiều nên sinh ảo giác, dù trị an trong kinh thành đều tồi, thường xuyên binh lính tuần tra.
Tới Vương phủ , quả nhiên chuyện gì phát sinh, tuy nhiên trong lòng Xu Xu vẫn cảm thấy chút yên, đây là giác quan đặc biệt của nàng. Khi chuyện gì phát sinh, nàng đều thể dự cảm một ít. Ngày hôm khi ngoài Xu Xu còn cố ý mang theo chủy thủ phòng , hơn nữa mỗi Đức Thiện Đường đều phủ vệ theo.
Thục vương điện hạ rời kinh gần nửa tháng.
Hai ngày nữa thôi là đến ngày Thục vương về kinh, kỳ thật từ khi điện hạ rời kinh, Xu Xu ăn cũng thấy ngon, khi hai thành , điện hạ ít khi xa nhà như , buổi tối bên , Xu Xu ngủ đều quen.
Nàng chút nhớ điện hạ.
Hôm nay mới rời khỏi Đức Thiện đường, bên ngoài bắt đầu mưa, đông, thời tiết vốn rét lạnh, mưa nên càng thêm lạnh.
May mắn bọn nha còn mang theo áo choàng, Xu Xu buộc áo choàng lên xe ngựa, Trân Châu cùng Hạnh Nhi đuổi theo, đằng bốn gã phủ vệ cưỡi ngựa theo, từ lúc Xu Xu cảm nhận chút bất thường, mỗi ngày cửa nàng đều mang theo hai phủ vệ.
Xe ngựa chậm rãi chạy tới phía , Trân Châu cùng Hạnh Nhi còn đang chuyện, “Nửa tháng nữa phỏng chừng sẽ tuyết rơi, đến lúc đó trời lạnh hơn, Vương phi nương nương, cũng nên mua thêm chút quần áo mùa đông, sáng mai nô tỳ sẽ tú nương Vương phủ một chuyến, chọn nguyên liệu may mấy bộ quần áo mùa đông với áo choàng.”