Có vài triều thần biến sắc, vội vã ngăn cản: “Hoàng thượng, tuyệt đối thể, Đại điện hạ và Thục vương phi là từ trong dịch bệnh trở về, lỡ như mang theo dịch bệnh về kinh thành thì thế nào ? Hơn nữa, tình hình dịch bệnh biên thành thế nào vẫn còn rõ, Đại điện hạ chuyển tin tức về kinh, hoàng thượng cũng phái biên thành điều tra, tất cả rõ tình huống dịch bệnh biên thành, lỡ như dịch bệnh lan rộng, những dân khác đều nhiễm bệnh, nếu, nếu là…”
… Dưới sắc mặt càng lúc càng tức giận của Thuận Hòa đế, vị đại thần vẫn tiếp tục cho xong những lời còn : “Nếu Đại điện hạ và Thục vương phi chỉ trốn về kinh thành… Hoàng thượng, việc vẫn nên thận trọng ạ.”
Thục vương sớm thư sai binh lính đưa đến cho Thuận Hòa đế.
Vua Thuận Hòa ném thư xuống kêu lên bốp một tiếng, lạnh giọng : “Các ngươi tự xem phía cái gì ! Thục vương phi tìm nguyên nhân dịch bệnh, dịch bệnh khống chế và trị liệu xong .”
Có biến sắc, vui mừng, một vài đại thần khác khen ngợi: “Y thuật của Thục vương phi cao, lập đại công, tất nhiên nên phong thưởng, cũng chúc mừng Thục vương điện hạ tìm Vương phi như , chúc mừng hoàng tộc nhi tức như , đây là vinh dự của hoàng tộc, cũng là niềm tự hào của dân chúng Đại Ngu.”
Lúc , sắc mặt Thuận Hòa đế mới hơn chút, : “Thục vương phi lập đại công, đương nhiên sẽ phong thưởng, để họ thành .”
Những đại thần phản đối vẫn khuyên can: “Hoàng thượng, nên lấy dân chúng trong kinh thành trọng, lỡ, lỡ như mang theo cả mầm mống dịch bệnh kinh thành.”
Vua Thuận Hòa cả giận : “Trong thư tường tận rõ từ đầu đến cuối sự việc , dịch bệnh ở biên thành trị liệu xong, còn phá hủy mấy kho lương của Điền quốc, đây đều là công lớn, các ngươi bảo nhi tử và nhi tức trẫm về đến nhà mà nhà, các ngươi rắp tâm đến thế ?”
Thấy đế vương tức giận, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng gáy mấy vị , dám nhiều lời nữa, trong lòng cũng kêu khổ thấu trời, họ đều là của Nhị điện hạ, tất nhiên mong Đại điện hạ và Thục vương phi về kinh, hiện tại tiếp tục ngăn cản Đại điện hạ về kinh là điều thể nào, thậm chí khả năng, dịch bệnh ở biên thành thật sự .
Trong lòng họ đều đang cầu khẩn, nếu Đại điện hạ và Thục vương phi phản bội trốn về kinh thì thật .
Chỉ là cuối cùng khiến họ thất vọng , đợi đến lúc Thục vương và Thục vương phi cung, thấy tinh thần hai đều , Thục vương phi vẫn xinh như ngày nào, suốt một chuyến hành trình dài từ biên thành về mà khiến nàng chút tiều tụy nào, chỉ là liên tục chạy khiến nàng chút phong trần mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-429.html.]
Lúc vẫn bãi triều.
Xu Xu nữ tử, trong triều đình, bá quan văn võ, Thuận Hòa đế nhẹ nhàng hỏi, Xu Xu liền tỉ mỉ kể chuyện xảy ở biên thành cho .
Thực nàng cũng từng tuyệt vọng, thậm chí còn vô cùng mờ mịt, nếu để lộ cam lộ mới thể cứu thì nàng nên thế nào cho ?
Cho đến bây giờ, Xu Xu cũng thể nào cho đáp án .
Nghe sự việc phát sinh ở biên thành, bộ các đại thần trong triều đều im lặng, dịch hạch thể khống chế , thậm chí chỉ c.h.ế.t trăm ngay lúc đầu là một kỳ tích.
Họ đều rõ ràng, nếu Thục vương phi thì e là biên thành sẽ trở thành một tòa thành hoang vắng với oán khí bao quanh.
Thuận Hòa đế xong, cũng khỏi run sợ, hậu quả của việc mất thành Bình Cao quả thực thể tưởng tượng nổi.
Vua Thuận Hòa ấm giọng : “Ngươi cũng mệt , về Vương phủ nghỉ tạm , chờ việc xong xuôi, trẫm sẽ luận công ban thưởng.”
Xu Xu thể về Vương phủ, còn Thục vương điện hạ chắc chắn thể về, còn ít việc công bàn bạc với Thuận Hòa đế.
Xu Xu lui khỏi triều đình, để cung tỳ cung kính dẫn nàng khỏi hoàng cung, trở về Vương phủ, đám nha Trân Châu Linh Lung thấy vương phi bất ngờ trở về, suýt chút chút nữa kích động lên: “Vương phi nương nương, về .” Mấy ngày nay, đám hầu của Vương phủ đều lo lắng đề phòng, sợ vương phi gặp chuyện may.
Trở về nhà, Xu Xu cũng yên tâm hơn, nàng : “Đi giúp chuẩn chút nước ấm và đồ ăn, tắm xong ăn uống vài thứ nghỉ ngơi.”
Một trận bôn ba , ở biên thành cũng lo nghĩ về dịch hạch, Xu Xu cũng nghỉ ngơi , hiện tại trở về vương phủ , nàng định sẽ ngủ một giấc thật ngon .