Tên lính mật thám tên Lý Tráng thành còn ám vệ theo, đợi đến đêm lúc dùng bồ câu đưa tin thì bắt tại trận, bồ câu còn bay lên bắt .
Vật chứng đều ở đây, Lý Tráng gì cũng , nhưng cũng mạnh miệng, cực hình gì cũng đều chịu đựng , cuối cùng vẫn để Thục vương qua.
Chưa đến nửa canh giờ, Lý Tráng mở miệng, hết những gì , Lý Tráng cũng hạn, nhưng nhổ củ cải đều sẽ lẫn theo bùn, cũng cho họ ít thông tin hữu dụng, phận mật thám Phùng Bắc vương phái đến ở những châu khác cũng bại lộ, còn thêm vị trí mấy kho lương của Điền quốc.
Phó Liễm Chi ép Lý Tráng tiếp tục lá thư, trong thành Bình Cao dịch bệnh lan rộng, c.h.ế.t hơn phân nửa, vẫn truyền tin tức như ngoài.
Viên tướng quân cũng dẫn tập kích vị trí các kho lương ngay trong đêm đó.
Vì vị trí địa lý của Điền quốc, chủ yếu sản xuất da lông và thịt bò dê, còn sản lượng lương thực cao, cho nên lương thực vô cùng quý, vì sản lượng lương thực ít nên cuộc sống của dân chúng Điền quốc cũng khá vất vả, đây cũng là lý do Phùng Bắc vương nuôi dã tâm bừng bừng, một là vì quyền lực và tham vọng, hai là vì mở rộng lãnh thổ, để cho dân chúng của lo về cơm áo.
Lần ít nhất thể tập kích đêm ba kho lương xung quanh thành Phong Long, mặc dù thể tiêu diệt Phùng Bắc vương, nhưng cũng đả kích nhỏ đến .
Phó Liễm Chi gạt Xu Xu, kể hết đầu đuôi sự việc cho Xu Xu : “Cho nên Đại ca của nàng cũng cùng, lẽ tối ngày mai sẽ về, ngày hôm chúng thể bắt đầu về kinh .”
Đến biên thành cũng hơn nửa tháng, Xu Xu điện hạ về kinh thành sẽ còn nhiều chuyện bận rộn, nàng : “Được, ngày hôm chúng liền bắt đầu lên đường về kinh, suốt đêm, hai ba ngày là thể đến.”
Phó Liễm Chi cúi đầu hôn nhẹ Xu Xu, : “Cùng ngủ thêm một lát nữa.”
“Được.” Xu Xu ngoan ngoãn n.g.ự.c , tùy ý điện hạ ôm nàng.
……
Giờ ngày hôm , Tống Ngọc Bách mới trở về, thương, khá bẩn, mùi khói lửa cháy khét, ngày mai Xu Xu và điện hạ sẽ về kinh, buổi tối liền cùng họ ăn cơm, còn uống vài chén rượu nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-428.html.]
Tại thành Phong Long phía xa hai ba trăm dặm, Phùng Bắc vương thấy thuộc hạ hết chuyến đến chuyến khác báo tin tức, sắc mặt trầm xuống, liên tục bóp nát chén trong tay, ngay cả mảnh sứ đ.â.m tay cũng phản ứng gì, lạnh giọng hỏi Lý Hạc Dương: “Đã xảy chuyện gì?”
Sắc mặt Lý Hạc Dương cũng dễ lắm, : “Vương, e là dịch bệnh ở Thành Bình Cao cứu trị từ sớm, Viên Nhạc suy đoán dịch bệnh là mưu kế của Vương nên tương kế tựu kế, phong tỏa thành cho tin tức truyền ngoài, chờ đến lúc bắt ba ba trong rọ, Lý Tráng bắt, khai hết bộ , Viên Nhạc gian trá phái tập kích đốt kho lương của chúng ngay trong đêm, đó Viên Nhạc sai Lý Tráng lá thư cho bồ câu đưa tin qua đây, lừa gạt Vương, dịch bệnh trong Thành Bình Cao lan rộng, thực tế dịch bệnh trong Thành Bình Cao sớm chữa khỏi.”
Sắc mặt Phùng Bắc vương chỉ trầm xuống, mà còn chút khó coi, khuôn mặt tuấn còn chút nhăn nhó: “Lý tướng quân trị dịch hạch ?”
Lý Hạc Dương : “Chắc chắn là như .”
Phùng Bắc vương lạnh một tiếng, : “Đi điều tra cho ! Ta xem, rốt cuộc là ai mà bản lĩnh lớn như , ngay cả độc và cổ kết hợp dịch hạch cũng thể chữa trị, ngược còn Đại Ngu xuất hiện nhân vật thần y như từ khi nào.”
“Thần cử bí mật điều tra việc .”
Chuyện chắc chắn tra, y thuật như đúng là hiếm thấy.
……
Rất nhanh đến ngày Xu Xu và Thục vương lên đường về kinh, tất nhiên nhóm thái y và lang trung từ kinh thành đến cùng về theo.
Thục vương về kinh còn việc công nên vội vã , và Xu Xu cùng cưỡi ngựa về, còn nhóm thái y thì tuổi cao, chịu nổi suốt đêm đêm bôn ba roi thúc ngựa nên chỉ thể xe ngựa, cũng suốt đêm, nhưng mất mấy ngày mới về đến.
Xu Xu và Thục vương điện hạ roi thúc ngựa, buổi tối liền tìm nơi nghỉ tạm, mất ba ngày mới về đến kinh thành.
Đến trạm dịch gần kinh thành, binh lính về kinh bẩm báo sự việc trong cung.
Lúc đúng lúc lâm triều, Vua Thuận Hòa tin tức, vui mừng khôn xiết, : “Lập tức cho họ về kinh .”