Nhìn tiểu Phạn nhi, Lương Chiêu Chiêu cũng nhịn sờ sờ bụng , mặt hiện lên nét dịu dàng, Xu Xu mở to mắt, hỏi: “Tẩu tử, thảo nào…”
Lương Chiêu Chiêu nhỏ giọng : “Nửa tháng nay thấy kinh nguyệt , nhưng lúc đó dịch bệnh đang nghiêm trọng, cũng tiện với Đại ca của , hiện tại dịch hạch qua, nhờ Xu Xu bắt mạch giúp .”
Xu Xu vội vàng di chuyển ghế con qua bên cạnh Lương Chiêu Chiêu, thăm dò mạch đập của nàng , một lát , ánh mắt Xu Xu phát sáng lên, : “Tẩu tử, chúc mừng tẩu, thật sự .”
Lương Chiêu Chiêu cũng kích động, hai tay vẫn sờ bụng , một lúc lâu mới : “Trước tiên khoan hãy cho Đại ca của , bên quân doanh còn nhiều việc, chờ lúc bận rộn nữa, sẽ với .”
Xu Xu : “Đây là chuyện vui, chờ và điện hạ về kinh thành, cũng sẽ báo tin vui cho phủ Quốc Công.”
Chiêu Chiêu cũng , : “Được, chắc chắn mẫu và phụ cũng lo lắng.”
Chờ trời tối xuống, Xu Xu trở về phòng rửa mặt chải đầu ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy phía ấm áp, nàng nhẹ nhàng xoay , rúc lòng điện hạ, mơ hồ : “Phu quân, về , mau ngủ .”
Sau đó là chi chít những nụ hôn rơi xuống, Xu Xu ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi …
Không bao lâu , hai má Xu Xu đỏ hồng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, nhưng cuối cùng điện hạ gì cả, dù vẫn đang ở nhà Đại ca.
Xu Xu rúc lòng Thục vương, thấy giọng trầm thấp của Thục vương:”Ngoan, mau ngủ .”
Có điện hạ ở bên cạnh, Xu Xu ngủ nhanh.
Chỉ là lúc canh ba, bỗng nhiên thấy bên ngoài tiếng đại : “Điện hạ, Viên tướng quân phái qua tìm .”
Xu Xu cũng đánh thức, thấy Điện hạ mặc chỉnh tề, đang đẩy cửa phòng , thấy nàng thức dậy, giường hôn lên môi mềm của nàng, : “Xu Xu ngủ nữa , sẽ nhanh chóng sẽ trở về.”
Xu Xu gật gật đầu, đáp: “Phu quân cẩn thận.”
“Uhm, việc gì.” Phó Liễm Chi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-427.html.]
Chờ lúc Điện hạ về , mặt trời mọc phía chân trời, thấy tiếng giường kẽo kẹt, phía lạnh lẽo, rõ ràng mới rửa mặt chải đầu xong, Xu Xu cũng tỉnh , nàng xoay sờ sờ thể lạnh của Thục vương, nhỏ giọng : “Điện hạ tắm rửa bằng nước lạnh ?”
Phó Liễm Chi ừ một tiếng.
Xu Xu tỉnh táo , còn ngửi thấy mùi m.á.u tươi nhàn nhạt Điện hạ.
Một mùi nhẹ, lẽ dính ở đó, chứ Điện hạ thương.
Xu Xu hỏi nhiều, Phó Liễm Chi ôm nàng, để cho nàng dựa lòng , : “Ngày hôm chúng thể bắt đầu về kinh .”
Xu Xu hiểu chuyện ở biên thành giải quyết xong .
Hơn nữa dịch hạch cũng cứu chữa xong, thể xem là nhanh, từ khi dịch bệnh bắt đầu đến lúc chữa khỏi và phòng ngừa cho tất cả bệnh, chỉ mất hơn một tháng, nếu là bình thường, thể tìm thuốc cứu trị dịch bệnh, cũng khó mà khống chế bộ nhanh như , từ khi dân chúng trong thành uống thuốc thì ai nhiễm bệnh thêm nữa.
Cho nên mới , dịch hạch tiếp tục lan rộng nữa.
Nàng và Thục vương thường xuyên uống cam lộ, tất nhiên sẽ mang theo mầm bệnh, dù về kinh cũng .
Phó Liễm Chi bận rộn suốt một đêm, lúc việc đều xong xuôi, chỉ ôm Xu Xu ngủ một giấc.
Xu Xu hỏi: “Điện hạ, sự việc đều giải quyết xong ?”
“Uhm.” Phó Liễm Chi vỗ về lưng Xu Xu, từ lưng trắng mịn như son của nàng nhẹ nhàng vuốt ve đến eo, giọng khàn khàn: “Dịch bệnh liên quan đến Phùng Bắc vương, đó Xu Xu cho , dịch hạch gì đó đúng, liền sai Viên tướng quân bắt đầu điều tra việc , mũi nhọn đều chĩa về hướng Phùng Bắc vương, nếu như biên thành của Đại Ngu trở thành nơi trống thì sẽ lợi cho sự tấn công của Phùng Bắc vương với Đại Ngu, về Xu Xu tìm nguyên nhân của dịch bệnh, dịch bệnh trong thành khống chế, bệnh cũng dần chữa khỏi, để tin tức trong thành lọt bên ngoài, tiếp tục phong tỏa thành, tất nhiên Phùng Bắc vương yên, tìm cách cho lính mật thám trộn thành.”
Họ chính là chờ đợi tên lính mật thám .
Cho dù phận tên lính mật thám giấu kỹ, nhưng thời điểm mấu chốt đến Thành Bình Cao nên liền để lộ phận.
Hoặc là cũng thể , Phùng Bắc vương quá tự tin, tin tưởng dịch hạch sẽ ai tìm phương thuốc cứu trị , tin tưởng ai thể ngờ trận dịch bệnh là kiệt tác của , cho nên mới dám chút sợ hãi mà phái về Thành Bình Cao, hơn nữa phận tên lính mật thám hảo, ngoài mặt là dân chúng Thành Bình Cao, cũng sinh sống nhiều năm trong Thành Bình Cao, cho dù lúc mấu chốt về thành cũng gì, nhưng Phùng Bắc vương cũng rằng chuyện gần như bại lộ.