Suối Tiên Trong Mơ - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-01-28 14:55:34
Lượt xem: 8
Xu Xu nói với Mã thái y: “Mã thái y, hiện tại chúng ta phải lập tức bắt đầu chế thuốc, ta đi sắc thuốc cho đám người nhiễm ôn dịch sớm nhất ở viện bên kia, người bệnh còn lại giao cho Mã thái y.” Nàng có thể chắc chắn phương thuốc lần này có thể trị lần ôn dịch này, nhưng mấy người bệnh kia đã kéo dài quá lâu, Xu Xu lo cho dù uống thuốc cũng sẽ không cứu được, cho nên nàng tự mình nấu thuốc cho bọn họ, bên trong có cam lộ, có thể kích phát dược tính tới mức lớn nhất, dược hiệu càng tốt, càng tăng thêm hiệu quả cứu người .
Mã thái y gật đầu, “Thục vương phi yên tâm, lão phu lập tức phái người qua.”
Tuy mọi người một đêm chưa từng nghỉ ngơi, nhưng tinh thần cũng phấn chấn, huống chi lúc này cũng không thể đi nghỉ được, trước tiên phải nấu thuốc, chờ nhóm người bệnh uống xong còn nhìn xem hiệu quả trị liệu ra sao rồi lại nói.
Mã thái y mang theo người rời đi, cuối cùng bên trong dược phòng chỉ còn lại một nam trung niên tầm ba bốn mươi tuổi.
Xu Xu còn nhớ rõ người này, không khỏi hỏi: “Nghiêm quân y, tại sao còn không nhanh đi theo mấy người Mã thái y đi chế thuốc?”
Nghiêm quân y bỗng nhiên hành lễ với Xu Xu, trầm giọng nói: “Lúc trước là Nghiêm mỗ vô lễ, thỉnh Thục vương phi trách phạt.”
Lúc Xu Xu mới đến đây, vị quân y này quở trách Xu Xu đi vào biên thành cũng vô dụng, còn không bằng từ bỏ, Xu Xu chỉ trích hắn ta, hắn ta lại thẹn quá thành giận nhục mạ thế gian không nên có nữ lang trung, nữ tử không được việc, bây giờ lại bị sự thật trước mắt hung hăng đánh vào mặt khiến hắn thấy mình thật hồ đồ.
Cuối cùng trận ôn dịch này lại nhờ Xu Xu mới có thể tìm được nguyên nhân, cũng là Xu Xu chế được phương thuốc.
Nghiêm quân y cười khổ nói: “Là Nghiêm mỗ không lựa lời, cũng là Nghiêm mỗ ếch ngồi đáy giếng, Nghiêm mỗ cũng đã được chỉ dạy, nhất định sẽ không tùy tiện như thế.”
Xu Xu ôn nhu nói: “Nghiêm quân y không cần tự trách.” Nàng biết lúc trước Nghiêm quân y cũng có người thân c.h.ế.t bệnh trong ôn dịch, lúc này trong lòng mới tràn đầy thất vọng không phấn chấn.
Nghiêm quân y cúi người thật sâu với Xu Xu, sau đó mới xoay người rời đi.
Xu Xu cũng không chậm trễ nữa, lập tức lấy thuốc ra bắt đầu nấu, bên này có bếp lò lớn, Xu Xu một lần nấu số lượng không ít, bên trong bỏ thêm chút cam lộ.
Chờ nấu thành nước thuốc, trước tiên Xu Xu rót một chén nước thuốc qua phòng bên đút cho đứa trẻ ngày hôm qua lão phụ nhân ôm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-422.html.]
Cho hài tử uống xong nước thuốc, Xu Xu tìm binh lính canh cửa nói: “Các ngươi đem lò nước thuốc đi đi, trước tiên đưa cho đám người bệnh nghiêm trọng nhất ở bên kia vườn dùng, ta cũng sẽ tiếp tục nấu thuốc ở bên này.”
Bọn lính hưng phấn nói: “Vương phi nương nương yên tâm, bọn thuộc hạ lập tức đem thuốc qua.”
Xu Xu ôn nhu nói: “Trên đường cẩn thận chút.”
Chờ bọn họ rời đi, Xu Xu lại nấu một lò nước thuốc có thêm cam lộ, đều là cho nhóm người bị bệnh nặng nhất uống, chờ đun xong bếp lò, lò tiếp theo căn bản không cần cho thêm cam lộ, dược tính sẽ làm cho nhóm người bệnh có bệnh tình nhẹ tốt lên.
Xu Xu và nhóm thái y quân y bận rộn đến tận buổi chiều giờ Thân mới xong, liên tục hai ngày một đêm không hề nghỉ ngơi, họ không chỉ phối ra thuốc có thể điều trị dịch bệnh lần này, mà còn là thuốc mà tất cả người bệnh đều có thể uống, ngoài cơ thể cũng dùng nước thuốc nấu sôi lau người, thuốc rất hữu hiệu, triệu chứng nổi mụn nước thối rữa bên ngoài của người bệnh nhẹ cũng không chảy dịch ra nữa, nhóm người bệnh đầu tiên bị nhiễm dịch bệnh cũng còn chảy dịch, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, nhỏ dịch rất ít, uống thuốc hai ba ngày tình hình sẽ càng tốt hơn.
Lúc này tất cả người bệnh đều đã uống thuốc xong, Xu Xu và các thái y cùng nhau ở lại viện ăn cơm.
Ngoại trừ buổi sáng nghỉ một lúc ăn thì từ trưa đến tận bây giờ mới ăn.
Mã Thái y nhịn không được than thở: “Xem ra dịch bệnh lần này có thể dừng được rồi, lúc sáng ta còn đang lo lắng những người có triệu chứng bệnh nặng nhất kia uống thuốc vào vẫn không thể chuyển biến tốt được, hiện tại nhìn triệu chứng bên ngoài cơ thể hẳn là cũng không sao rồi, có thể từ từ sẽ tốt hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn, mọi người ăn xong về nghỉ ngơi một lúc đi, đều đã bận rộn hai ngày chưa chợp mắt rồi.”
Đúng là mọi người đều rất mệt.
Sau khi ăn xong, liền tản đi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Mắt Xu Xu cũng sắp mở không nổi rồi, định đi qua viện của Thục vương điện hạ ở nghỉ ngơi một lúc, lại nhớ đến đứa bé trong phòng kia, qua xem một lát, đứa bé đã tỉnh lại, Xu Xu hơi sửng sốt, đi qua cúi người ngồi xuống trước giường, dịu dàng nói: “Ngươi đã tỉnh rồi sao?”
Đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, bị dịch bệnh lần này hành hạ gầy trơ xương, hai má đều hóp xuống, đôi mắt to tròn đen như mực nhìn Xu Xu, chứa đầy nước mắt, nói: “Tỷ tỷ, người ta đau nhức quá.” Giọng nói hắn rất nhỏ, có hơi mà không có sức.
Xu Xu nắm tay hắn ấm giọng nói: “Đừng sợ, qua vài ngày nữa sẽ không đau nữa, ngươi có đói bụng không? Tỷ tỷ đi nấu gì đó cho ngươi ăn nhé?”
Đứa bé ra sức gật gật đầu, nói: “Đói.”