Suối Tiên Trong Mơ - Chương 420
Cập nhật lúc: 2025-01-28 14:55:12
Lượt xem: 15
Một canh giờ trước Ngang Sinh đã đi đến viện bên kia để xem qua nhóm người bệnh đầu tiên bị nhiễm ôn dịch, tỉ mỉ kiểm tra thân thể bọn họ, quả thật ở trên chân hoặc cẳng chân đều có dấu vết bị cắn, miệng vết thương không tốt, cũng là nơi thối rữa nhất.
Sau khi Ngang Sinh biết được thì trao đổi cùng sư phụ Vương Ngạn Lâm.
Vương Ngạn Lâm là người của Thái Y viện, nhưng ông bị nhiễm ôn dịch, hiện tại không thể làm chủ, thương lượng với Ngang Sinh tất cả đều nghe theo phân phó của Thục vương phi, trùng đó còn để Ngang Sinh đem các loại bút ký mà mấy năm nay ông làm nghề y ghi chép lại đưa cho Thục vương phi, nói: “Tuy rằng y thuật của lão phu so ra kém Thục vương phi, nhưng làm nghề y 30 năm, tích lũy cũng nhiều kinh nghiệm hơn, mấy cái này chắc Thục vương phi cũng cần, ngươi giúp lão phu đem đến cho Vương phi, nói không chừng cũng có thể giúp khống chế được ôn dịch.”
Ngang Sinh mang theo bút ký thật dày mà mấy năm nay sư phụ chỉnh sửa lại cho Xu Xu.
Lúc bọn Ngang Sinh đến, Thục vương điện hạ cũng ở đó, đang bồi Thục vương phi. Thấy có người đến, Thục vương thấp giọng nói với Xu Xu: “Ta qua phủ tướng quân tìm Viên tướng quân nói chuyện.” Đã lâu không tìm được ngọn nguồn ôn dịch, hắn qua nói với Viên Nhạc, nhìn xem bên kia tra như thế nào rồi.
Xu Xu nhỏ giọng nói: “Phu quân, chàng mau đi đi, phải nhớ dùng bữa tối.”
Phó Liễm Chi liếc mắt nhìn Xu Xu một cái mới rời đi.
Chờ Thục vương điện hạ rời đi, thái y của quân y các mới dám mở miệng, “Thục vương phi, ôn dịch lần này thật sự là do chuột gây ra sao? Nếu thật là dịch chuột, vậy có chút khó giải quyết.”
“Không đơn giản chỉ là dịch chuột.” Xu Xu mời bọn họ qua xem con chuột nàng giải phẫu, còn có m.á.u và thịt nát của con chuột mà nàng dùng nước thuốc ngâm qua, bên trong không chỉ phát ra mùi tanh tưởi, còn có trùng mà dùng mắt thường căn bản không nhìn thấy được, nhưng qua nước thuốc được bào chế, rất nhiều trùng nhỏ hiện ra.
Xu Xu tiếp tục nói: “Trùng nhỏ này hẳn chính là nguồn lây lan ôn dịch, lúc trước ta lấy được dịch hư thối từ trên người bệnh cũng kiểm tra giống như vậy, bên trong cũng có trùng, nhưng hơi khác so với loại này, trùng này hẳn mới là mấu chốt của việc lây lan ôn dịch, cũng là chỗ mấu chốt khiến ôn dịch mãi không có cách nào chữa khỏi, bởi vì trùng này hơi khác so với trùng ở trong dịch chỗ miệng vết thương hư thối bên ngoài thân người bệnh, cho nên dù lúc trước chúng ta đã chế tạo ra có thể chữa trị triệu chứng dịch hư thối bên ngoài thân người bệnh, nhưng không bao lâu, dịch sẽ tái sinh, bởi vì chứng bệnh quan trọng nhất không được chữa trị, cho nên ta đoán, trong cơ thể người bệnh có khả năng có cùng loại trùng giống như trên người con chuột, không g.i.ế.c được chúng nó, người bệnh vĩnh viễn không khỏe lại được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-420.html.]
Vậy mà trong cơ thể lại còn có trùng sao?
Nhóm đại phu ở đây đều có chút sởn tóc gáy, có người nhịn không được nói thầm: “Thứ này có khác gì cổ trùng của Tiêu Thận quốc đâu? Đều là trùng, thật sự có thể trị được sao?”
Ngang Sinh nói: “Chắc chắn vẫn có chỗ không giống, cổ trùng bình thường đều dùng để đối phó người khác, có rất ít cổ trùng như vậy, nhưng dịch chuột như này quả thật cũng chưa từng nghe thấy…” Bọn họ cũng chưa từng trải qua chuyện như này, ngay cả bút ký sư phụ ghi lại cũng không có.
Xu Xu lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải cổ trùng, nhưng có thể mượn cách của cổ, giống như quân y nói, cổ trùng thông thường là đơn độc, hoặc là trùng dưỡng thành cổ mà mắt thường có thể thấy được, hiện tại thứ chúng ta gặp phải giống như là dịch chuột kết hợp với cổ.”
Vậy mà lại kết hợp dịch chuột với cổ trùng thành như này, khó trách trận ôn dịch này làm cách nào cũng không thể chữa khỏi.
Trong lòng mọi người đều lạnh cả xương sống, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, có người nhịn không được hỏi: “Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?”
Xu Xu suy nghĩ một lát, nói, “Kế tiếp có khả năng cần…” Nàng trầm mặc, nhìn nhóm quân y, thái y và lang trung tự nguyện từ kinh thành tới xung quanh, nói: “Chúng ta còn cần lấy chút m.á.u và cắt ít thịt từ trên người một đám người bị nhiễm bệnh, nhìn xem có phải cũng có thứ giống như trên người con chuột không.”
Lấy m.á.u vẫn còn được, nhưng cắt thịt từ trên người bệnh, chỉ sợ khó mà làm được.
Ngang Sinh nói: “Ta ra cửa hỏi người nhà người bệnh một chút.”
Ngang Sinh rời đi, Xu Xu bắt đầu thảo luận cùng nhóm đại phu còn lại nên dùng dược liệu nào mới có thể tiêu diệt bệnh khuẩn có trong cơ thể và m.á.u con chuột.