Suối Tiên Trong Mơ - Chương 418
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:07:57
Lượt xem: 7
Hiện tại Thục vương phi đều ở bên trong dược phòng này, binh lính sợ dân chúng va chạm Thục vương phi.
Bọn họ kính nể Thục vương phi, ôn dịch ở biên thành, cho dù Thục vương phi y thuật lợi hại, cũng không cần tới biên thành xử lý cục diện rối rắm như vậy, nhưng Thục vương phi lại cứ tới, không có sợ hãi ôn dịch, theo chân bọn họ làm việc, tận tâm tận lực nghĩ biện pháp cứu chữa cho người bệnh, mỗi ngày giấc ngủ không đủ hai canh giờ, hơn nữa từ ngày Thục vương phi tới biên thành, người bệnh ôn dịch không còn tử vong, tuy rằng không có chữa khỏi ôn dịch, nhưng tạm thời có thể khống chế được bệnh tình.
Bọn họ kính nể Thục vương phi giống như kính nể Thục vương, không muốn để những người dân quấy rầy nàng.
Đáng tiếc dù muốn nhưng chỉ có mấy binh lính không thế nào ngăn được đám dân chúng này, lại không thể thật sự động thủ với bọn họ.
Rất nhanh đám dân chúng đã dũng mãnh xông vào dược phòng, Xu Xu thậm chí chưa kịp mang con chuột kia trở về nghiên cứu một chút, thấy đình viện đầy người, nàng đứng đấy không nói gì, chỉ là hơi hơi cúi người vỗ cái đầu lông xù của báo xa-li, nhỏ giọng nói, “A Lỵ giúp ta coi chừng con chuột này.”
Báo xa-li nhẹ nhàng cùng hổ trắng một trái một phải ngồi xổm bên cạnh người Xu Xu, hai con thú hung mãnh, cùng cô nương xinh đẹp diễm lệ, dân chúng đều dừng bước chân lại.
Binh lính nhìn đám đông đang đứng yên, định đuổi bọn họ ra ngoài.
Dân chúng lại bắt đầu ồn ào lên, “Làm gì, binh lính các ngươi muốn làm gì, chúng ta chỉ là muốn cầu đại phu chữa bệnh…”
Xu Xu sợ binh lính xích mích với người dân, vội nói: “Không có việc gì, các ngươi không cần ngăn cản.”
Binh lính chần chờ, cuối cùng vẫn là nghe Xu Xu nói, lui đến một bên, bọn họ cũng không dám rời đi, chỉ sợ dân chúng nổi loạn làm Thục vương phi bị thương.
Xu Xu nhìn thấy một lão phụ nhân ôm hài tử năm sáu tuổi, hài tử hô hấp mỏng manh, đầy người đều là dấu vết lở loét hôi thối, tản ra mùi vị tanh tưởi nồng đậm.
Xu Xu nhớ rõ đứa nhỏ này, trong đám nhiễm bệnh ôn dịch đầu tiên, lúc trước khi nàng tới nhóm bệnh nhân này đã sắp không chống đỡ nổi, do nàng phối thuốc nên bọn họ mới có thể kiên trì đến bây giờ, nếu nay mai không thể tìm ra nguyên nhân để phối thuốc, trừ phi tăng liều lượng cam lộ lên, mới có thể cứu được bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-418.html.]
Sắc mặt Xu Xu tái nhợt, hỏi: “Đứa nhỏ này…”
Lời nàng còn chưa nói xong, lão bà ôm hài tử quỳ gối xuống trước mặt Xu Xu, khóc lớn nói: “Vị cô nương này chính là đại phu, cầu xin ngươi cứu tôn nhi ta đi, mẫu thân nó c.h.ế.t ở trong trận ôn dịch này, phụ thân nó cũng đã c.h.ế.t trên chiến trường, hiện tại Lưu gia chúng ta chỉ còn lại một đứa cháu, ta nguyện ý dùng mạng của mình để đổi cho tôn nhi, van xin đại phu mau cứu nó đi, ta nghe nói dược trước đó đều là do đại phu tâm địa Bồ Tát phối ra, ngài nhất định phải cứu sống tôn nhi của ta, ta biết ta xông vào phòng mang tôn nhi tới là không đúng, chờ nó tốt lên, ta, ta nguyện ý nhận bất cứ trừng phạt gì, cầu xin người…”
Xu Xu gắt gao nhấp môi, nàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nâng lão phụ nhân dậy, “Người đứng lên trước đi.”
Nhóm người bọn họ đều là người bệnh ôn dịch trong viện cách vách, còn có người nhà người bệnh, lão bà bà này cũng không nhiễm ôn dịch, bà ấy thấy tôn nhi nhiễm bệnh bị mang đến trong viện đã qua nửa tháng, thật sự quá lo lắng cho tôn nhi, nên lúc này mới vọt vào, nhìn thấy tôn nhi toàn thân đều rữa nát hết, thật sự không có biện pháp…
Lão bà bà không chịu đứng lên, ôm tôn nhi đang thoi thóp quỳ gối dập đầu.
Xu Xu thở dài một tiếng, “Để hài tử ở chỗ này đi, ta sẽ cứu nó.”
Lão phụ nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc ròng nói: “Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu.”
Những người còn lại thấy Xu Xu đáp ứng cứu chữa cho hài tử này, đều không nhịn được bắt đầu van cầu, “Cầu xin đại phu cứu chúng ta, cầu xin đại phu…”
Xu Xu thấy bọn họ chen lấn quỳ xuống phía nàng, có chút hoảng sợ lui về sau hai bước, báo xa-li cùng hổ trắng lập tức tiến lên, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, tất cả người dân đều bị dọa sợ, cứng đờ người, quỳ gối tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phần.
Có người nhịn không được sợ hãi nghĩ thầm “Đây không phải là hổ trắng của Thục vương điện hạ sao?”
Thục vương đóng giữ biên thành mấy năm, hổ trắng cũng ở biên thành hai năm, bọn họ đều nhận biết qua.
Vì sao hổ trắng của Thục vương lại ở bên người vị đại phu này?
Có hổ trắng cùng báo xa-li canh giữ, những người dân này không còn tâm trí nào dám tiến lên, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.