Suối Tiên Trong Mơ - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-01-27 20:28:25
Lượt xem: 9
“Không đau.” Đúng là Phó Liễm Chi không có cảm giác gì mấy, biểu tình cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Xu Xu có chút rầu rĩ, giận hắn không thương tiếc thân thể của mình, không nói một tiếng nào tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương, bôi loạn cao thuốc lên, cuối cùng lấy băng gạc băng bó thật tốt.
Đợi đến khi giúp hắn sửa sang vạt áo chỉnh tề xong, Xu Xu nói: “Phu quân, chàng ở trong này nghỉ một lát, ta đi ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được nguồn gốc của dịch bệnh hay không.” Nói xong nàng khựng lại, nghĩ vẫn nên đem tính toán trong lòng nói cho hắn biết: “Phu quân, ta cảm thấy ôn dịch lần này không bình thường lắm, đợt dịch này khác với những những bệnh dịch ta từng gặp qua, rất có thể không phải ngẫu nhiên, nhưng mà phải chờ tra ra ngọn nguồn mới biết rõ được.”
Phó Liễm Chi nhìn nàng nói: “Ta biết rồi, báo cho Viên tướng quân, bảo hắn đi tra đi.”
Xu Xu gật đầu: “Ta ra ngoài trước, phu quân chàng nghỉ ngơi một lát.” Chắc chắn hắn đã không nghỉ ngơi tử tế nhiều ngày rồi. Xu Xu rời đi, đóng cửa cách gian lại, mang theo Hỏa Diễm và báo xa-li đến dược đường.
Hai con vật cũng vui vẻ theo nàng ra ngoài.
Đi vào mái hiên, Xu Xu nhìn thấy Ngang Sinh ở bên ngoài, hắn đang bước đi nhưng nhìn thấy Xu Xu thì giật mình, chần chờ một hồi vẫn tiến lên chắp tay nói: “Bái kiến Vương phi nương nương.”
Xu Xu khoát tay, “Ngang sư ca không cần phải như vậy, tiếp tục gọi ta là Tống đại phu đi, ta đến đây muốn giúp mọi người chữa trị dịch bệnh, không cần câu nệ như thế.”
Ngang sinh gật đầu, “Tống đại phu đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm ngọn nguồn của ôn dịch sao? Sư phụ nói thuốc của người rất hữu dụng, đúng là có thể giảm bớt bệnh tình, nhưng mà vẫn cần mau chóng tìm ra ngọn nguồn ôn dịch, nếu không chờ bệnh nhân tự sinh ra kháng thuốc thì tình hình sẽ nhanh chóng xấu đi.”
“Ta biết, vậy nên ta định ra ngoài điều tra.”
Ngang Sinh nói: “Ta đi chung với nàng, sư phụ cũng bảo ta xuất môn hỏi han dân chúng nơi biên thành một chút, xem mười ngày trước có chuyện gì khác thường phát sinh hay không.”
“Được.” Xu Xu gật đầu.Hai người rời đi, còn có hổ trắng với báo xa-li bám theo, nhìn thấy hai sủng vật hung mãnh này, Ngang Sinh hơi sợ hãi, cách Xu Xu vài bước xa.
Lần này thủ vệ gác cổng không ngăn Xu Xu lại, mặc hai người rời đi, Xu Xu nói với Ngang Sinh: “Ngang sư ca, ngươi đi thăm hỏi dân chúng biên thành, ta đi đến nguồn nước ở nơi khác xem xét một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-412.html.]
—–
Ở Phong Long thành cách biên thành Điền quốc mấy trăm dặm.Trên tường thành cao sừng sững là một nam tử dáng vẻ khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, một đầu tóc đen mượt của nam tử chỉ dùng một dây buộc cột lại trên vai, trên khuôn mặt tuấn tú có một đồng tử màu xanh biếc, còn bên kia lại là màu đen tuyền, đồng tử hai màu, hắn đứng ở trên tường thành, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo.
Bên cạnh nam tử còn có một người đàn ông trung niên diện mạo ôn nhu nhã nhặn, nam tử này đúng là Tiêu Thận quốc sư Thần Phù Thiện từng đến kinh thành lúc trước.
Khuôn mặt Phù Thiện ánh lên vẻ lo lắng, nhìn vào đôi mắt biếc của nam tử, nói: “Vương, ngài từng nói rằng, nếu hợp tác với ta, phò tá ngài bước lên Vương vị, sau đó cùng ngài tấn công Đại Ngu, nhưng mà bây giờ cả nữ nhi, trưởng tử và thê tử của ta đều đều bị huynh trưởng bắt, còn mình ta trốn thoát, Vương nhất định phải giúp ta cứu họ về.”
Nam tử mắt xanh này đúng là tân vương của Điền quốc, Phùng Bắc Vương.
Phùng Bắc vương nhìn vào vị trí thành Bình Cao ở nơi xa, khoảng cách hai thành khá xa, tất nhiên không thể nhìn thấy.
Bộ dáng hắn ta khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt anh tuấn, nghe Phù Thiền nói xong, mới nhàn nhạt nói: “Chính ngươi làm việc thất bại, lúc trước nói ngươi ra tay với công chúa ở Đại Ngu, như vậy Đại Ngu với Tiêu Thận đối đầu, ngươi sẽ làm ngư ông đắc lợi, ngươi thật vô dụng, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thậm chí khiến cho Tiêu Thận vương chú ý, hiện tại sự tình bại lộ, vợ con ngươi chẳng lẽ không bị bắt?”
Phù Thiền sắc mặt xanh mét, cắn răng nói: “Lúc trước là ngài tìm tới ta, hứa với ta…”
“Câm miệng.” Phùng Bắc vương chặn ngang lời hắn ta nói, “Bổn vương đã nói qua, chính là ngươi ngu dốt, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngươi xuống đi, nếu có cơ hội, bổn vương sẽ cứu người nhà ngươi.”
Phù Thiền tức giận da mặt đỏ lên muốn hành động nhưng nhìn thấy các tướng sĩ bên cạnh Phùng Bắc vương nhìn mình như hổ rình mồi, hắn ta mới nén giận phất tay áo rời đi.
Đám người lui xuống, Phùng Bắc vương hừ lạnh một tiếng, “Ngu xuẩn.” Đúng thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nếu lúc trước có thể khơi mào chiến tranh Đại Ngu với Tiêu Thận, hắn ta cũng có thể đỡ tốn nhiều công sức.