Xu Xu lấy khăn bố sạch sẽ , “Điện hạ, tẩy rửa , ngoài .”
Phó Liễm Chi liếc nàng một cái, chậm rãi : “Giúp tắm .”
Xu Xu một tiếng, lúc mới đóng cửa , nhưng mà rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, bên ngoài qua kẻ đông như thế, Xu Xu chút thẹn thùng, hai má ửng đỏ.
Nàng qua giúp Phó Liễm Chi cởi bỏ y bào , thấy còn vương theo mùi mồ hồi tự nhiên, xem nhiều ngày tắm rửa, Xu Xu chút đau lòng, nhỏ giọng : “Điện hạ quất ngựa truy phong chạy đến ? Thật điện hạ cần lo lắng cho , , nhất định thể dập tắt ôn dịch, chờ khi nào chữa bệnh xong sẽ trở kinh thành, khi đó hẳn là điện hạ đợi ở trong kinh thành .”
Phó Liễm Chi ở bên giường, tùy ý nàng cúi đầu giúp cởi bỏ y phục , bắt lấy cái tay đang đặt eo bụng , “Gọi là phu quân.”
“Phu quân…” Thanh âm của Xu Xu càng lúc càng nhỏ, lúc cởi bỏ y bào của thấy miệng vết thương eo, Xu Xu lập tức đổi sắc mặt: “Phu quân, chuyện gì ?” Miệng vết thương da tróc thịt bong, chút trắng bệch, rõ ràng là khi thương cũng xử lí cẩn thẩn, tùy ý y phục che , nếu chậm hơn hai ngày thì miệng vết thương sinh mủ .
Xu Xu đau lòng thôi, nước mắt cũng lã chã rơi xuống, lẩm bẩm : “Phu quân đừng cử động, ngoài lấy thuốc.”
Đi ngoài tiệm thuốc, tay Xu Xu chút run rẩy, nàng tìm mấy thứ dược thảo, nấu bỏ thêm cam lộ bưng cửa sổ cũ kĩ thổi cho nguội, đó cách vách, Phó Liễm Chi đang ngay ngắn giường, nàng bước qua kéo cách tay rắn chắc của , “Phu quân dậy , miệng vết thương của sinh mủ , bây giờ thể ngâm nước tắm rửa , lấy khăn bố giúp lau sơ một lượt nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-411.html.]
Phó Liễm Chi thản nhiên ừ một tiếng, lời dậy, nàng giúp cởi bỏ bộ quần áo , thấy hình thon dài rắn chắc của , hai chân dài mà lực, Xu Xu đỏ mặt xoay cấm bố khăn vắt khô, đó lau chùi thể cho , ráng sức bộ vị khác cơ thể.
Cuối cùng vẫn cảm thấy bộ vị khác của biến hóa, Xu Xu nhắm mắt nhỏ giọng : “Phu quân, lát nữa còn bôi thuốc…”
Nàng dứt lời, bỗng nhiên một kéo ngang qua, thể mềm mại kéo lồng n.g.ự.c rắn chắc, cùng cơ thể dán chặt , cảm nhận sự nóng rực của , Xu Xu sợ tới mức kinh hô một tiếng, đó mấy âm thanh hoảng hốt cũng cũng nuốt trong bụng, hôn chút hung ác, giống như là đem lo lắng mấy ngày qua gửi gắm trong nụ hôn .
Xu Xu mềm nhũn cả , hai tay dán n.g.ự.c , hôn đến mơ mơ màng màng, cuối cùng mới buông .
Hẳn là cũng kiêng dè, hai tròng mắt Xu Xu long lanh gợn sóng , vương chút nước mênh mang, Phó Liễm Chi cúi đầu hôn nhẹ khóe môi của nàng, thấy vẻ mặt nàng ửng đỏ, trán lấm tấp mồ hôi, dục vọng trong lòng vốn ép xuống chực chờ bạo ngược lên cũng tiêu tán ít, thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Xu Xu cũng lấy tinh thần, vội vàng dậy, nhanh chóng giúp lau chùi thể sạch sẽ, mang y bào đến cho : “Phu quân, mặc , ngoài lấy bát thuốc xử lý vết thương cho .”
Nhìn thấy nàng vội vã chạy , ánh mắt Phó Liễm Chi ánh lên vẻ khoan khoái dễ chịu, dậy mặc y bào, nhưng mà vẫn mở rộng vạt áo, miệng vết thương ở eo bụng của cũng cảm thấy quá kinh khủng, nhưng nàng lo lắng cho như thế, tâm tình thật sự hơn nhiều.
Xu Xu bưng nước thuốc nguội lạnh trong, thấy Thục vương mặc xong y bào, vạt áo rộng mở, nàng qua cẩn thận lau chùi miệng vết thương eo bụng của , miệng vết thương đụng đến xương cốt, bôi thuốc mỡ hằng ngày sẽ nhanh chóng lên, nhưng mà da thịt bong tróc thế thì nghiêm trọng, động tác Xu Xu nhẹ nhàng cẩn thận: “Phu quân đau ?” Nàng thôi đau lòng.