Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 406

Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:52:45
Lượt xem: 10

Thẳng đến trưa, tiếng động trên núi yếu dần, Chúc Chí Viễn đứng dưới chân núi, lau mồ hôi ướt đầm trên trán, không biết tình hình trên đỉnh núi thế nào rồi, ông ta cũng lo lắng Đại điện hạ gặp chuyện không may, nếu Đại điện hạ gặp chuyện không may thì có lẽ chức quan này của ông ta cũng không giữ nổi.

Bên cạnh Chúc Chí Viễn chỉ có vài binh lính canh giữ, dần dần, trong núi rừng như có tiếng động, trước tiên là một con hổ trắng đi ra, đó là Hỏa Diễm bên cạnh Đại điện hạ.

Lúc này, trên người Hỏa Diễm đầy vết máu, dính trên da lông của nó, bết bết thành từng cụm, con mãnh thú với vết m.á.u khô đầy người nhìn vô cùng nguy hiểm.

Chúc Chí Viễn nhịn không được lùi về sau một bước, đi theo sau Hỏa Diễm chính là Đại điện hạ mặc một bộ áo giáp, cũng m.á.u me đầy người, ánh mắt lạnh lùng, giống như La Sát trong địa ngục, lần đầu tiên Chúc Chí Viễn nhìn thấy Thục vương như vậy, ông ta rùng mình một cái, lại hơi lùi về sau một bước.

Phó Liễm Chi đi đến bên cạnh Chúc Chí Viễn, nhàn nhạt nói: “Đã giải quyết hết đám cướp, ông dẫn người đi lên giải quyết hậu quả đi.”

Hắn nói xong, liền dẫn hổ trắng xoay người rời đi.

Chúc Chí Viễn nhịn không được lên tiếng nói: “Điện, điện hạ, người muốn đi đâu?”

“Về kinh.”Phó Liễm Chi dẫn theo Hoả Diễm cưỡi ngựa trở về kinh thành, đến đêm mới về đến kinh thành, tất nhiên binh sĩ thủ thành không dám ngăn cản hắn, mở cổng thành cho hắn vào.

Phó Liễm Chi về Vương phủ tắm rửa chải đầu thay áo bào sạch sẽ trước, thắt lưng hắn có một đường vết thương mới, da tróc thịt bong, rươm rướm máu, dài khoảng mấy tấc, may mắn không thấy xương, vết thương như vậy dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng chắc hẳn là rất đau, cũng không biết sao hắn có thể chịu đựng được một mạch trở về kinh thành nữa.

Nhìn dáng vẻ hắn lúc này, sắc mặt lạnh lùng như không biết đau là gì.

Hắn chỉ lấy bột cầm m.á.u rắc lên vết thương, sau đó dùng băng gạc tùy tiện băng bó, lại ăn uống vài thứ, trời bên ngoài chỉ vừa canh tư, thậm chí còn chưa đến giờ lâm triều.

Phó Liễm Chi tiến cung, giờ này Vua Thuận Hòa cũng chỉ mới từ long sàng tỉnh dậy, đang để cung tỳ mặc long bào giúp, lúc nhìn thấy trưởng tử ông nhịn không được hỏi: “Giải quyết nạn trộm cướp ở Từ Châu xong nhanh như vậy sao?” Lúc này mới chỉ vài ngày mà?

Phó Liễm Chi nhàn nhạt đáp: “Đều đã giải quyết xong rồi, phụ hoàng, con muốn ra biên thành một chuyến.”

“Làm liều!” Vua Thuận Hòa nhíu mày, sau đó khoát tay cho cung tỳ và thái giám lui ra khỏi tẩm cung, nói: “Con giải quyết nạn trộm cướp nhanh như vậy là vì muốn đi biên thành sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-406.html.]

Phó Liễm Chi trầm mặc, có bóng mờ nhàn nhạt che nửa khuôn mặt hắn, làm cho Thuận Hòa đế cũng không nhìn rõ được biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt hắn.

Vua Thuận Hòa thở dài một tiếng, nói: “Con biết Xu Xu đã đi biên thành rồi sao? Ban đầu trẫm không định cho nó ra biên thành điều trị dịch bệnh, nhưng không ngờ tự nó dẫn theo hai tên ám vệ đi, nó là Vương phi của con, trẫm cũng rất thích tiểu cô nương này, tất nhiên cũng hy vọng nó bình an.”

Thực sự ông không đoán được tiểu cô nương này sẽ tự mình chạy đến biên thành, lá gan cũng rất to, dù sao đó cũng là dịch bệnh, ngay cả Thuận Hòa đế cũng không cách nào dự đoán được dịch bệnh lần này sẽ phát triển thành thế nào nữa.

Ông thấy trưởng tử vẫn cố chấp đứng tại chỗ, Thuận Hòa đế thở dài nói: “Tin tức từ biên thành truyền về, nói dịch bệnh lần này khác hẳn với những dịch bệnh trước kia, thậm chí không có cách nào cầm cự được dịch bệnh này xuống, Viện Sử quân y cũng đã bị nhiễm ôn dịch, tính lây nhiễm của trận dịch bệnh này rất mạnh, không ai có thể đoán trước được trận dịch bệnh này sẽ mang đến điều gì cho Đại Ngu, rất có khả năng toàn bộ dân chúng ở biên thành sẽ nhiễm bệnh, sau đó trẫm sẽ phải vứt bỏ biên thành, con là trưởng tử của trẫm, sau này con có trọng trách của bản thân mình, cho nên con không thể đi biên thành được.”

Phó Liễm Chi chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nàng ấy có thể điều trị được dịch bệnh lần này, nhưng nhi thần cần phải đi cùng nàng ấy.”

Thuận Hòa đế im lặng, mặt ông lộ vẻ xúc động, ông nhìn trưởng tử từ nhỏ đã lạnh lùng kiệm lời, nhớ đến mấy năm nay nó đều một thân một mình, hình như không hề có chút lo lắng gì, vậy mà lúc này lại để ý đến một cô nương như thế, nếu Xu Xu xảy ra chuyện thì không biết trưởng tử này của ông sẽ thế nào nữa?

Qua một lúc lâu, Thuận Hòa đế mới hỏi: “Liễm Chi, con chắc chắn Xu Xu có thể điều trị được dịch bệnh ở biên thành sao?”

“Vâng ạ!” Giọng Phó Liễm Chi vẫn vô cùng lạnh lùng :”Con tin tưởng nàng ấy.”

Vua Thuận Hòa thở dài, nói: “Được rồi, con đi đi.”

Cho dù ông không đồng ý thì chỉ sợ Liễm Chi vừa xoay người về phủ cũng đã lập tức khởi hành rồi.

“Đa tạ phụ vương.” Phó Liễm Chi xoay người rời đi.

……

Xu Xu mất một ngày phối được không ít thuốc, sau đó tìm Ngang Sinh, nói với hắn: ” Nhờ huynh đem thuốc này hòa với nước ấm, cho nhóm người bệnh nặng nhất uống thử xem sao!”

Ngang Sinh nhìn lọ thuốc trong tay, nhịn không được, hỏi: “Thuốc này là thuốc gì vậy?”

Loading...