Suối Tiên Trong Mơ - Chương 405
Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:52:38
Lượt xem: 12
Trước mắt Xu Xu cũng chỉ có thể nhỏ vào vài giọt cam lộ trong lúc phối thuốc, bảo vệ sức khỏe của nhóm người bị nhiễm dịch bệnh có triệu chứng nghiêm trọng nhất trước, sau đó mau chóng tìm ra ngọn nguồn dịch bệnh, mới có thể tìm ra cách trị liệu.
Nàng chấp nhận cứu người, nhưng không muốn để lộ cam lộ ra bên ngoài, khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
Người bệnh bị nổi mụn nước thối rữa trên người chỉ còn lại vài canh giờ nữa, thuốc Xu Xu mang từ kinh thành đến cũng chỉ còn một lọ, đây là thuốc lúc trước cùng sư phụ nghiên cứu ra, có thể chữa trị hầu hết các loại dịch bệnh, ít nhất có thể trì hoãn bệnh, hơn nữa lúc phối thuốc Xu Xu còn bỏ thêm cam lộ vào, hiện tại chỉ còn một lọ, chắc chắn là không đủ, cũng may trong dược phòng dược liệu gì cũng có, hiện tại nàng có thể phối được rồi.Xu Xu bắt đầu phối thuốc.
Ở Từ Châu xa xôi ngàn dặm, Liên Thành đã mang theo thư của Vương phi đưa đến Từ Châu cho Đại điện hạ.
Đại điện hạ ở Từ Châu đánh cướp, Vương phi cũng chạy đến biên thành trị dịch bệnh, dịch bệnh đấy nhé, haizzz, Liên Thành cũng có chút lo lắng lúc điện hạ biết sẽ thế nào đây.
Tung tích của Đại điện hạ cũng rất dễ tìm, bên trong phủ thái thú ở Lương Châu.
Liên Thành đi gặp Đại điện hạ, lúc Phó Liễm Chi thấy hắn cũng không bất ngờ, vẻ mặt rất lạnh lùng, trong đầu Liên Thành có chút sợ, nhưng vẫn nói: “Điện hạ, Vương phi…” Chưa đợi hắn nói xong, Đại điện hạ nhàn nhạt nói: “Đưa thư cho ta.”
Liên Thành không dám nhiều lời, lấy thư đưa cho Điện hạ.Hắn biết chắc chắn Đại điện hạ biết Vương phi đi ra biên thành, chuyện dịch bệnh ở biên thành đã truyền khắp Đại Ngu.
Tất nhiên bên Từ châu cũng biết được, Điện hạ hiểu Vương phi như vậy, chắc chắn có thể suy đoán Vương phi đã ra biên thành.
Phó Liễm Chi ngồi trên ghế bành, lạnh lùng mở thư ra, trên giấy là nét chữ thanh tú, chỉ ít ỏi vài lời: “Phu quân, biên thành bị nhiễm dịch bệnh, hôm nay thiếp phải khởi hành đến biên thành, phu quân không cần lo lắng, thiếp không sao đâu.” Chỉ ngắn ngủn một câu mà thôi, Phó Liễm Chi không nói nên lời cảm xúc lúc này trong lòng là thế nào, hắn đè nén suy nghĩ muốn lập tức đi ra biên thành bắt người quay ngược về, nhàn nhạt hỏi Liên Thành: “Tình hình dịch bệnh ở biên thành thế nào rồi?”
Liên Thành vội đáp: “Bẩm điện hạ, tạm thời vẫn chưa biết được tình hình dịch bệnh ở biên thành, hoàng thượng đã phái thái y đến biên thành trước rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-405.html.]
Phó Liễm Chi không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn nét chữ thanh tú trên lá thư.
Sau một lúc, hắn đứng dậy, dáng người thẳng tắp lộ ra hàn ý, trong lòng Liên Thành căng thẳng, nghĩ đến thời gian qua Đại điện hạ cũng có chút mùi vị tình người, thế mà bây giờ lại thành bộ dạng này.
Phó Liễm Chi cất thư vào trong vạt áo, nói với Liên Thành: “Ngươi trở lại kinh thành thăm dò tình hình dịch bệnh xem thế nào rồi.”
Liên Thành vâng lời liền rời đi.Phó Liễm Chi đi ra ngoài mái hiên cong, ngắm nhìn bầu trời âm u, mây đen quay cuồng, hắn bước xuống bậc tam cấp, đi tìm thái thú Từ Châu, thái thú Từ Châu – Chúc Chí Viễn khoảng năm mươi tuổi, thân hình gầy yếu, nhìn thấy Phó Liễm Chi vội nói: “Điện hạ.”
Phó Liễm Chi nói thẳng ý đồ đến của mình: “Nạn trộm cướp ở Từ Châu, ta định sẽ tấn công bằng sức mạnh.”
Chúc Chí Viễn nói: “Bẩm Điện hạ, tuyệt đối không thể, đám trộm cướp ở Từ Châu rất lợi hại, võ công rất cao, đã xuất hiện hơn nửa năm nay, thế lực rất lớn, hơn nữa lòng dạ còn rất hiểm độc, trước đây đã từng tấn công vài lần nhưng không thành công, ngược lại còn tổn thất không ít mạng người, Điện hạ, tuyệt đối không thể tấn công bằng sức mạnh, tốt nhất chờ biết rõ số lượng người của bọn chúng, rồi thêm địa điểm chúng thường xuyên ở lại, cuối cùng mới tung một mẻ lưới bắt gọn.”
Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói: “Không phải đã biết được ngọn núi là hang ổ của bọn chúng rồi sao, tìm người mở đường tấn công lên.”
Chúc Chí Viễn đau lòng nói: “Như vậy chắc chắn sẽ lại có thương vong, ý của thuộc hạ là, chờ thư của tên nội ứng mà thuộc hạ đã phái đi trà trộn vào đám cướp gửi trở về, xem trả lời thế nào đã, thuộc hạ chỉ muốn thương vong sẽ xuống mức nhỏ nhất.”
“Không cần.” Phó Liễm Chi đứng tại chỗ, biểu cảm rất lạnh lùng nói: “Đích thân ta sẽ dẫn quân lên núi.”
Chúc Chí Viễn thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.Cùng ngày, Phó Liễm Chi xem qua bản đồ địa hình ngọn núi đám cướp trú ngụ, cuối cùng lấy mấy cây đinh cắm vào vài vị trí, dặn dò: “Chia làm tám đội, từ các vị trí này đánh bọc lên, lấy tiếng kèn làm lệnh, bắt đầu tiến công.”
Đêm cùng ngày, Phó Liễm Chi dẫn theo 500 binh lính, chia làm tám đường, men theo sườn núi bọc đánh lên.Vừa qua giờ sửu, trên núi phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, sau đó ánh lửa ngập trời, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kêu gào giận dữ nối thành một mảnh…