“Cho đến bây giờ hơn một trăm chết, ai chữa khỏi.”
Giọng thanh niên càng nặng nề hơn, còn mang theo tia tuyệt vọng, lẩm bẩm : “Nếu vẫn thể tìm nguyên nhân thì chỉ e là thành sẽ nhiễm dịch bệnh c.h.ế.t hết.”
Xu Xu tiếp tục lật xem ghi chép, đó tất cả các phương thuốc chữa dịch bệnh đều thử qua nhưng tác dụng.Thậm chí ngay cả thuốc mới mà Viện Sử quân y căn cứ theo triệu chứng bệnh bào chế cũng tác dụng.
Xu Xu lẩm bẩm : “Sao như chứ?” Nhìn thì đúng là bệnh truyền nhiễm, nhưng rốt cuộc phát sinh thế nào, cho dù là dịch bệnh phổ biến, một vài loại thuốc thể chữa khỏi nhưng ít cũng thể trì hoãn bệnh tình mới đúng.
tất cả thuốc thử qua đều thể cầm cự bệnh tình.
Người thanh niên thở dài, : “Cô nương cứ xem , sắp xếp chỗ ở cho cô nương.” Đã trong , chắc chắn cách nào , binh sĩ bên ngoài cũng sẽ thả .
Người thanh niên , Xu Xu qua phòng bệnh nghiêm trọng nhất, mới tiến ngửi thấy một mùi tanh tưởi, Xu Xu gương mặt bệnh chiếu đều thối rữa, thậm chí các bệnh nhân trong phòng còn động tĩnh gì, Xu Xu đến chiếu của một bệnh trong đó, xổm xuống thăm dò thở , vẫn còn chút thở mỏng manh, nhưng ngay đó tia thở mỏng manh nhanh chóng tiêu tan , nếu nhanh lên thì trong phòng sẽ qua khỏi tối hôm nay.
Hai ám vệ theo Xu Xu chút chấn động, bọn Vương phi bắt mạch cho những bệnh bắt đầu thối rữa, tanh tưởi , trong lòng cảm xúc gì mới là giả.
Ám vệ như bọn , lúc đều lựa chọn từ đám trẻ mồ côi nơi nương tựa, từng thấy qua nhiều khổ cực của nhân gian, thể Vương phủ ám vệ may mắn lắm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-404.html.]
Bọn từng thấy nhiều sự đàn áp của giai cấp quý tộc, hề thương tiếc với thường dân, ham hưởng lạc, nhóm quý nữ trong kinh thành càng nuông chiều từ bé, chịu nổi chút khổ cực.
Mà Vương phi của bọn , dù một nông phụ nuôi lớn, nhưng dù vẫn là cô nương của Phủ Quốc Công, hơn nữa còn gả cho Thục vương, rõ ràng thể Vương phi ung dung tôn quý, nhưng chấp nhận đến nơi giúp đỡ dân nghèo chống dịch bệnh, khả năng sẽ mà về.
Xu Xu bắt mạch cho bệnh, nâng mí mắt bệnh lên, dùng que nhỏ cạy miệng bệnh quan sát tưa lưỡi, cùng lấy một ít giọt dịch ghê tởm bệnh thối rữa trong lọ, lúc mới xoay khỏi phòng.
Lúc Xu Xu ngoài đúng lúc gặp thanh niên thanh tú hai mươi tuổi , thanh niên thấy lọ trong tay Xu Xu, hỏi: “Cô nương đến dược phòng ?”
“Uhm, phiền sư ca dẫn qua dược phòng.”
Thanh niên dẫn Xu Xu đến dược phòng, đường vẫn với Xu Xu: “Ta tên Ngang Sinh, sư phụ là Viện Sử quân y Vương Ngạn Lâm, cô nương cứ gọi tên là , khắp nơi trong viện đều là bệnh, quân y chúng là nam, cô nương gia, cho nên sắp xếp cho cô nương một phòng nhỏ bên cạnh dược phòng, ban ngày nhiều dược phòng, nhưng ban đêm lúc nghỉ ngơi cô nương đóng chặt cửa phòng bên thì sẽ việc gì.”
Xu Xu đáp: “Đa tạ sư ca.” Nàng cũng nhớ rõ cái tên Vương Ngạn Lâm , lúc Đại ca gửi thư về nhà từng nhắc đến, họ cần cách bào chế thuốc nhân sâm và bột cầm m.á.u nên nàng đều cho họ hết.
Xu Xu gì thêm, qua dược phòng, dược liệu trong dược phòng vẫn đầy đủ, bộ dược liệu của các hiệu thuốc trong biên thành đều đưa đến đây, còn đủ loại bếp lò và dụng cụ phối thuốc, Xu Xu tìm thấy dụng cụ bắt đầu nghiên cứu mụn nước thối rữa bệnh, hai tên ám vệ theo, nên gì, Xu Xu đầu : “Các ngươi ngoài hỏi Ngang quân y xem chỗ nào cần giúp đỡ .
Hai tên ám vệ lui , trong dược phòng chỉ còn một Xu Xu.Hôm nay Xu Xu nhanh chóng phối cho loại thuốc thể cầm cự sự sống cho bệnh, thực nàng cam lộ, thể cứu chữa , nhưng thể dùng cam lộ lộ liễu ngay bên ngoài, nếu sẽ thành tài giỏi lập công nhưng khép tội, thần vật như , nhiều sẽ , nếu cam lộ đời , nàng sẽ trở thành yêu tinh, tâm g.i.ế.c c.h.ế.t để cướp đoạt cam lộ.