Suối Tiên Trong Mơ - Chương 402
Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:52:03
Lượt xem: 6
Qua cổng thành, còn có binh lính trấn giữ, biết Xu Xu là lang trung từ kinh thành đến, liền cho người vào, Xu Xu nói với hai tên ám vệ phía sau: “Trước tiên, các ngươi đi tìm khách điểm ở đi đã, sau đó tìm hiểu giúp ta thái y kinh thành đã đi đến đâu, và bên trong thành có bao nhiêu người bị nhiễm dịch bệnh rồi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh, nhưng không biết Vương phi nương nương muốn đi đâu?”
Xu Xu nhìn cảnh chợ tiêu điều nói: “Ta đi tìm Đại ca Đại tẩu của ta trước.” Nàng rất lo lắng cho gia đình Đại ca.
Ám vệ đáp lời, rồi đi tìm khách điếm trước.
Xu Xu đứng tại chỗ nhìn đường phố vắng vẻ, trống không, lẻ loi, không hề thấy bóng một người dân, toàn bộ cửa hiệu đều đóng cửa, vô cùng hoang tàn.
Xu Xu biết Đại ca Đại tẩu ở đâu, nên cứ đi đến viện Đại ca Đại tẩu ở trước đã, cưỡi ngựa cũng rất nhanh, mới hơn một khắc đã đến chỗ Đại ca ở, cửa viện đóng chặt, Xu Xu xuống ngựa gõ cửa, qua một lúc, mới có một tiểu nha hoàn từ bên trong đi ra mở cửa, là Hồng Trà nha hoàn theo bên người Đại tẩu, lúc trước Đại tẩu đến biên thành đã dẫn theo một nha hoàn và một ma ma đến giúp nàng ấy chăm sóc tiểu Phạn nhi, những người còn lại đều không dẫn theo, tất nhiên Hồng Trà cũng nhận ra Xu Xu, lúc thấy Xu Xu liền hỏi: “Vương phi nương nương, người, sao người lại đến đây vậy?”
Xu Xu hỏi: “Đại ca Đại tẩu ta có bên trong không?”
Hồng Trà lập tức nói: “Đại thái thái đang ở đây, đại thiếu gia không có ở nhà, hình như vào trong quân doanh rồi.” Nói xong còn tránh người ra mời Xu Xu vào nhà, Xu Xu bước vào nhà thấy Lương Chiêu Chiêu đang tựa vào gối mềm phe phẩy quạt hương bồ cho tiểu Phạn nhi, nghe thấy tiếng động, Lương Chiêu Chiêu quay đầu, nhìn thấy Xu Xu rất ngạc nhiên, hỏi: “Xu Xu? Sao muội lại đến đây thế?”
“Nghe nói biên thành nhiễm dịch bệnh nên muội đến.” Xu Xu đi qua nhìn tiểu Phạn nhi trên giường, hỏi: “Tẩu tử, tiểu Phạn nhi không sao đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-402.html.]
Lương Chiêu Chiêu vội hỏi: “Xu Xu đừng lo lắng, tiểu Phạn nhi không có việc gì, chỉ là biên thành nhiễm dịch bệnh, rất nhiều đứa bé trong thành cũng bị, quân y nói thể trạng trẻ con và người già đều quá kém nên rất dễ bị nhiễm bệnh, biên thành ngày nắng nóng đêm lại lạnh, tỷ lo lắng tiểu Phạn nhi sinh bệnh, cho nên mấy ngày nay đều bận rộn chăm sóc nó, hiện tại trời nóng, không dám cởi áo cho nó, nhưng như vậy nó lại bị nóng quá…” Chỉ có thể chậm rãi phe phẩy quạt hương bồ.Xu Xu đi qua bắt mạch cho tiểu Phạn nhi: “Tẩu tử yên tâm, tiểu Phạn nhi không sao, đúng rồi, tình huống hiện tại của biên thành thế nào?”
Lương Chiêu Chiêu đưa quạt hương bồ cho Hồng Trà, nhỏ giọng nói: “Chăm sóc tiểu Phạn nhi.” Nàng ấy dẫn Xu Xu ra nhà chính, sau khi hai người ngồi xuống nàng ấy mới nói: “Tình hình không ổn lắm, thậm chí rất tệ, mười ngày trước mới xuất hiện manh mối của dịch bệnh, lúc ấy đã có ít nhất trăm người bị lây bệnh, không khám và điều trị ngay từ đầu, đến lúc bắt đầu khám và điều trị thì đã không còn kịp nữa rồi, không có cách nào khống chế được, lang trung trong thành và cả quân y trong quân doanh đã lập tức bắt đầu triển khai cứu chữa, cách ly những người bị nhiễm dịch bệnh, nhưng cũng vô dụng, chưa đầy hai ngày đã thêm hơn trăm người bị lây nhiễm, quân y nói khả năng lây nhiễm của dịch bệnh lần này rất mạnh…”
Trái tim Xu Xu cũng thắt lại theo.Lương Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Quân doanh lại còn nói, dịch bệnh lần này không giống với dịch bệnh trước đây, trước mắt phải tìm cho được nguồn gốc, mới có thể tìm được cách trị liệu…”
Nàng ấy vừa nói vừa thở dài một hơi: “Hình như trong quân doanh cũng có người nhiễm, hiện tại ai ai cũng không yên tâm, nhà nào cũng đóng cửa, không ai dám ra khỏi nhà.”
Đã nghiêm trọng như vậy sao?
Hơn nữa tốc độ lây nhiễm còn quá nhanh, đúng là khác với dịch bệnh trước đây.
Xu Xu nói: “Tẩu tử, tẩu có biết những người bị nhiễm dịch bệnh hiện tại đang ở đâu không?”
Lương Chiêu Chiêu chần chờ rồi mới nói: “Xu Xu, muội thực sự muốn đến đó sao? Tẩu nghe Ngọc Bách nói hiện tại đã có hai quân y bị nhiễm dịch bệnh, hơn nữa làm sao điện hạ có thể cam lòng cho muội đến biên thành chứ?”
Nàng ấy thấy sắc mặt Xu Xu có phần mệt mỏi, chắc chắn là vội vã chạy đến biên thành, vả lại dịch bệnh cũng không giống với những căn bệnh bình thường khác, nàng ấy cũng sợ Xu Xu bị nhiễm.
“Tẩu tử đừng lo lắng cho muội, không sao đâu.” Xu Xu ấm giọng nói: “Tẩu tử nói cho muội biết nơi những người bệnh đang ở, bây giờ muội liền đi qua đó, mấy ngày tới có thể muội sẽ không qua đây được, tẩu tử và tiểu Phạn nhi giữ gìn sức khỏe.”