Ngoài , Phục thần y gì thêm, Xu Xu trở về vương phủ, bắt đầu bảo bọn nha thu dọn đồ đạc, đó gọi ám vệ Liên Thành tới.
Liên Thành là một tiểu ca nhi gương mặt thanh tú, mặc đồ đen bình thường, khi tới đây thấy Xu Xu hành lễ, Xu Xu giơ tay lên : “Không cần đa lễ như , xin Liên thị vệ gửi thư cho điện hạ giúp một chuyến.” Xu Xu đưa thư cho Liên Thành, Liên Thành nhận lấy thư, “Xin nương nương yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ đưa đến tay điện hạ.”
Xu Xu gật đầu, hỏi: “Trong phủ ngoài ngươi còn những ám vệ khác ?”
Liên Thành đáp: “Tất nhiên là còn ạ.”
Xu Xu : “Vậy ngươi giúp tìm hai ám vệ, lát nữa theo đến thành Bình Cao.”
Liên Thành choáng hết cả đầu, chút nóng nảy mà vội sờ mũi: “Nương nương, đến thành Bình Cao gì?” Thật thừa nhất định là nương nương định đến thành Bình Cao để trị ôn dịch, nhưng thứ bệnh như ôn dịch tránh còn kịp, bất cẩn một tí là rước họa , khi điện hạ dặn nếu chuyện gì nguy hiểm nhất định bảo vệ vương phi cách xa, thế mà bây giờ vương phi bảo đến thành Bình Cao trị ôn dịch?
Có lẽ y thuật của vương phi nương nương lợi hại thật, nhưng đó là ôn dịch, thần y tay cũng chắc thể kiểm soát .Lỡ như vương phi mà bề gì…
Huống chi nếu điện hạ ở nhà thì chắc chắn sẽ đồng ý để vương phi .
Liên Thành khuyên nhưng kịp mở miệng thì vương phi : “Liên thị vệ lui xuống , nhất là mau kêu ám vệ tới đây, chút nữa sẽ lên đường.”
Liên Thành chỉ thể lui xuống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-401.html.]
Xu Xu chuyện sẽ đến thành Bình Cao cho điện hạ trong bức thư bảo Liên Thành đưa .
Đợi Liên Thành khỏi, Xu Xu bảo bọn nhà tiếp tục dọn đồ, Trân Châu thấy nhưng thể khuyên tiếp nữa liền kêu bọn nha sắp đồ, Xu Xu còn gì để dọn nên bộ quần áo khác, đợi nửa khắc, Liên Thành vẫn gọi ám vệ qua, Xu Xu xách theo bao quần áo : “Thôi, chuẩn ngựa, tự lên đường.”
Trân Châu nóng nảy, “Vương phi nương nương, đợi lát nữa hẵng ạ.”
Quả thật Liên Thành đang kéo dài thời gian, đợi vài ngày nữa khi giao thư cho điện hạ để xem điện hạ tính toán thế nào, nào ngờ rằng nương nương mặc kệ mà định lên đường lập tức, Liên Thành hết cách, chỉ đành tìm hai ám vệ tới, dặn bọn họ đường nhất định chăm sóc vương phi nương nương cẩn thận.Xu Xu liền dẫn theo hai ám vệ lên đường đến thành Bình Cao.
Nàng cưỡi ngựa, hai ám vệ theo , ngoại trừ buổi tối tìm trạm dịch nghỉ ngơi thì ban ngày đều gấp rút lên đường.
Đã cuối tháng sáu nhưng thời tiết vẫn nóng, đường Xu Xu cũng thoải mái lắm, đợi đến khi tới thành Bình Nguyên thì là ba bốn ngày , đó là do Xu Xu vội vã. Sau khi thấy tường thành của thành Bình Cao, Xu Xu đầu với hai ám vệ: “Ta sẽ giữ hai ở , hai hồi kinh .” Bọn họ y thuật nên theo cũng vô dụng, lỡ như nhiễm ôn dịch thì còn tăng thêm hai gánh nặng.
Hai ám vệ liền ngay: “Vương phi, bọn thuộc hạ sẽ thành với , như cũng thể giúp đỡ .”
Xu Xu từ chối, “Các ngươi giúp gì, chẳng bằng sớm ngày hồi kinh để tránh nhiễm ôn dịch.” Trong lúc nàng chuyện, ánh mắt rơi một cây bên ngoài cửa thành Bình Cao, hiện tại đang là ban ngày nhưng cửa thành vẫn đóng chặt, lẽ là đang phong tỏa cả thành.
Hai ám vệ : “Vương phi nương nương, cho dù bọn thuộc hạ hồi kinh cũng thể thành , do biên thành ôn dịch nên nhất định kinh thành sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, nếu bọn thuộc hạ trở về từ biên thành thì sẽ cho thành .” Đồng thời bọn họ thật sự dám cứ thế mà vứt bỏ vương phi ở đây trở kinh thành, lúc điện hạ dặn dò đám ám vệ trong phủ chăm sóc vương phi.
Xu Xu trầm mặc, ngẫm thấy cũng đúng, lúc nhất định kinh thành cũng kiểm tra nghiêm ngặt, vì nàng đành bảo: “Thế khi các ngươi theo thành tìm khách điếm nghỉ ngơi , cứ mặc kệ .”