Lại qua mấy ngày, trong kinh thành đột nhiên bắt đầu lan truyền lời phàn nàn về Xu Xu.
Nói nàng là Thục vương phi cao quý còn xuất đầu lộ diện, nhục uy nghiêm hoàng gia, quả thực thể thống gì, là con dâu hoàng gia cao quý, nên thể thống của con dâu hoàng gia.Thế nhưng cũng phản bác, Xu Xu hành y tế thế, là tâm địa Bồ Tát, nhục uy nghiêm của hoàng gia? Chẳng lẽ tăng thể diện cho hoàng gia ?
Còn , Xu Xu là con dâu hoàng gia, giúp xem bệnh coi như xong, xem chính , thành với Thục vương gần một năm, bụng vẫn động tĩnh.
Tóm đều là lời tiếng về Xu Xu, bởi vì Xu Xu là Thục vương phi, những lời dám ở bên ngoài, nhưng ngầm nhiều.
Sau khi Xu Xu , nhiều lời, chuyện như nàng cũng từng trải qua, huống chi so với những thủ đoạn mà Tống Ngưng Quân nhằm nàng đây, dùng lời tổn thương nàng, đều là thủ đoạn hèn hạ nhất.
Chỉ là Xu Xu vẫn gọi hai gã sai vặt tới, bọn họ cũng cùng đến Vương phủ, Xu Xu sai bọn họ tra thử những lời đồn truyền từ .
Chờ đến buổi tối Phó Liễm Chi trở về, thấy Xu Xu ở giường thất thần, yên lòng.
Phó Liễm Chi đến tịnh phòng rửa mặt chải đầu, quần áo sạch sẽ mới tới ôm lấy Xu Xu, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì ?”
Xu Xu sờ sờ bụng, chút kỳ quái : “Phu quân, thể khá , tại còn mang thai?” Theo lý mà nàng gả cho điện hạ cũng sắp tới thời gian một năm, huống hồ cơ bản mỗi ngày phu quân đều sẽ cùng nàng thiết, hơn nữa còn thường xuyên, nhưng nàng vẫn mang thai, nàng cũng bắt mạch cho điện hạ, thể điện hạ cũng , độc tố còn sót trong cơ thể sớm dọn dẹp sạch sẽ.
“Hài tử tuỳ duyên là , cần cưỡng cầu.” Phó Liễm Chi duỗi tay khẽ vuốt bụng Xu Xu: “Ta cũng vội vã cần coi nối dõi, nàng cần cảm thấy bối rối.”
Xu Xu lời nào, thật nàng cũng cảm thấy tuỳ duyên là , nhưng nàng qua khỏi sinh nhật mười sáu tuổi, mười bảy, là thể chuẩn mang thai, huống chi điện hạ hai mươi mốt, sắp đến hai hai, cũng nên con nối dõi.
“Không vội, cần nghĩ nhiều.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn lên khoé mắt Xu Xu, tay mơn trớn thể Xu Xu, nàng còn nẩy nở, vẫn chút nhỏ, mang thai là gánh nặng quá lớn đối với nàng, chờ một thời gian .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-398.html.]
Xu Xu cũng nhiều lời đề tài , ngược là Phó Liễm Chi với Xu Xu, “Hai ngày nữa, cần ngoài một chuyến, lẽ nửa tháng hoặc gần một tháng.”
“Phu quân ?” Xu Xu ngẩn , từ khi hai thành , còn rời khỏi kinh thành.
Phó Liễm Chi : “Từ Châu nạn trộm cướp, vài ngày , hiện tại huyên náo chút nghiêm trọng, phụ hoàng bảo tự đến đó một chuyến.”
Xu Xu cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như đời thật sự một chuyện như thế, đoạn thời gian nạn trộm cướp ở Từ Châu nghiêm trọng, cuối cùng là Thục vương tự dẫn binh tiêu diệt nạn trộm cướp.
“Vậy lúc nào phu quân xuất phát?” Xu Xu chút nỡ, hai thành lâu như , đây là đầu tiên xa nhà.
“Ngày mai liền xuất phát.” Phó Liễm Chi thở dài, giọng chút trầm, “Chờ rời , nếu gặp chuyện gì, thể tìm Liên Thành.” Liên Thành là ám vệ của vương phủ.
Xu Xu gật gật đầu, “Ta .”Xu Xu ôm cổ , dùng gương mặt kiều nộn cọ cọ , “Ta đều .” Huống chi thể chuyện gì, mỗi ngày nàng cũng chỉ đến Đức Thiện Đường xem bệnh, còn công phu, khác cũng dám tuỳ tiện thương tổn nàng.
Hai dính một hồi, dùng cơm tối xong liền nghỉ ngơi, lẽ là ngày mai xuất phát, buổi tối Phó Liễm Chi phá lệ tàn nhẫn, cho dù Xu Xu thút thít nhỏ giọng cầu , cũng buông .
Ngày kế lúc Xu Xu tỉnh , bên cạnh ai, Phó Liễm Chi rời .
Thân thể của Xu Xu đều sắp tan thành từng mảnh, gọi bọn nha tiến hầu hạ, Trân Châu : “Vương phi nương nương, điện hạ ngoài, lúc để nương nương nghỉ ngơi thêm một lát.”
Xu Xu ngô một tiếng, nhớ tới việc một tháng thể thấy điện hạ, trong lòng chút tưởng niệm.
Chỉ là, đợi Xu Xu bắt đầu tưởng niệm, tới hai ngày, đột nhiên truyền , thành Bình Cao bách tính nhiễm ôn dịch.
Thành Bình Cao là biên thành, Đại ca đóng giữ ở biên thành, từ mấy tháng Đại tẩu dẫn theo tiểu Phạn Nhi đến biên thành .