Xu Xu áy náy : “Quả thực đây rượu hoa đào, nhưng thật , đưa cho bằng hữu bộ rượu đó , Tề cô nương nếu thể thoải mái, bằng chờ hôm khác đến bắt mạch giúp Tề cô nương, kê cho ngươi chút dược liệu điều dưỡng .” Mấy bình rượu hoa đào đó đúng là đưa cả cho khác , qua năm mới nàng ủ một trăm bình, nhưng mà nàng dùng, còn đưa cho Thục vương điện hạ hai bình, bên sư phụ cũng tặng mấy bình, còn tất cả đều đưa cho mấy bằng hữu thiết, kể trong cung, Thuận Hoà đế yêu thích đồ ngọt, đưa cho ngài cùng Triệu quý phi vài bình, tính hai bình mở trong trong Vương phủ, nàng chẳng còn bình nào hết.
Vừa dứt lời, cô nương mặt tròn vẻ ngượng ngùng, yến hội Tề Tư Nguyệt bảo nàng mở lời, chuyện với Xu Xu, trong lòng cũng cam tâm tình nguyện gì, nhưng sắc mặt Tề Tư Nguyệt bắt đầu lạnh , nàng cũng còn cách nào, đành giúp nàng dò hỏi, nhưng mà giờ đây Xu Xu từ chối , nàng cũng coi như nhẹ lòng, trong đầu còn chút trách cứ tính tình tùy hứng của Tề Tư Nguyệt, vẫn nên ít lui tới thì hơn.
Tề Tư Nguyệt ở đất phong gió gió mưa mưa, hiện tại ngay cả bình rượu hoa đào nho nhỏ cũng cự tuyệt, trong lòng tất nhiên oán giận, nhưng nàng phận của Xu Xu dễ chọc, huống chi mới đính hôn với Nhị hoàng tử, thể mặt nhiều thế mấy lời khó , như khác nào lấy trò , phá hỏng thể diện .
Phương Châu Châu cùng Ngỗi Cao Lan cảm thấy khí bỗng trầm xuống.Các nàng Xu Xu thật, rượu hoa đào đều nàng tặng hết từ lâu, mỗi các nàng cũng tặng mấy bình, trong nhà vẫn còn dư một ít.
Tự dưng bắt gặp khí khác thường như , Ngỗi Cao Lan mím môi, nghĩ nên mở miệng nhường vài ba bình, tránh cho cô nương oán giận Xu Xu, Tề cô nương còn là chị em dâu của Xu Xu nữa, cứ căng thẳng thế cũng , mở miệng, Phương Châu Châu nhéo tay nàng một cái, Ngỗi Cao Lan trong lòng hiểu rõ, sợ là Xu Xu cũng chẳng đưa rượu hoa đào cho Tề Tư Nguyệt.
Ngỗi Cao Lan cũng tiếp nữa, nàng thể Xu Xu mất mặt.
Xu Xu vốn đưa, ở Trân Bảo Các, Tề Tư Nguyệt thường xuyên ỷ thể trút giận, tranh giành trang sức với các nàng, cho thấy Tề Tư Nguyệt chẳng đáng giao.
mà nàng học y, chỉ cần cừu oán, nàng vẫn nguyện ý trị liệu giúp.
rượu đào hoa cũng chẳng dược phẩm chữa bệnh gì, chỉ là nàng nhàn rỗi chế , đem tặng cho những thiết mà thôi, còn Tề Tư Nguyệt , nàng tư cách gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-394.html.]
Mà dù , Xu Xu cũng sẽ đưa cho nàng.
Bởi vì, Nhị hoàng tử đối đầu với Thục vương, vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà âm thầm cản trở phu quân nàng ít , nàng thể đối xử cận với Tề Tư Nguyệt , cùng lắm thì ngoài mặt hòa hoãn khách khí chút thôi.
Tề Tư Nguyệt thật sự giận, ngờ rằng nàng tự mở lời , mà Xu Xu thằng thừng từ chối như thế, trong lòng một cơn oán giận khó nhịn, bực bội : “Thân thể thực sự dễ chịu cho lắm, mấy ngày nay đến kinh thành, thời tiết cũng , Xu Xu vẫn đang chuẩn mạch ở Đức Thiện Đường, hôm khác cũng bằng bây giờ, Xu Xu chẩn mạch giúp ?”
Khang Bình, Phương Châu Châu và Ngỗi Cao Lan đều đổi sắc mặt.Các nàng Tề Tư Nguyệt đang khó Xu Xu, Xu Xu mặc dù là thầy thuốc, gả cho Thục vương điện hạ những vẫn chăm chỉ theo thần y chẩn mạch, khi hễ ai khó chịu trong đều đến Đức Thiện Đường cả. mà Xu Xu vẫn là Vương phi cao quý, bây giờ đang giữa yến hội, Tế Tư Nguyệt yêu cầu chính là Xu Xu khó xử.
Động tĩnh bên lớn, các cô nương và phu nhân xung quanh đều thấy rõ ràng.
Mọi khó chịu liếc mắt về phía Tề Tư Nguyệt, trong lòng cũng thấy hành động của nàng hồn.
Cũng đính với Nhị hoàng tử , là tỷ với Thục vương phi, thế mà bây giờ còn gây rắc rối kiếm chuyện với Thục vương phi, chẳng thể hiểu đầu óc nàng nghĩ cái gì.
“Được, Tề cô nương , liền bắt mạch cho Tề cô nương.” Xu Xu cũng chẳng để bụng, nhẹ giọng .
Kỳ thật mấy lời , Tề Tư Nguyệt cũng hối hận, nhưng hiện tại tất cả đều chằm chằm, nàng cũng thể lùi bước nữa, nếu lùi bước, chẳng là chứng tỏ nàng đúng là cố tình gây chuyện với Thục vương phi .