Suối Tiên Trong Mơ - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:34:39
Lượt xem: 9
Nữ tử trên bức tranh có khuôn mặt thanh thoát động lòng người, nhìn ôn nhu như nước, mắt sáng long lanh.
Dung mạo quả thật không tồi nhưng nàng ấy nhìn có chút nhu nhược. Thông thường nữ nhi như vậy sẽ không được chủ mẫu chọn làm thê tử cho trưởng tử, đa số trưởng tức* đều là người có tính cách như Nhạc Kha Kha, không chỉ thông thạo cầm kỳ thi họa, ngay cả những công việc hằng ngày cũng phải nắm giữ rõ ràng, thân phận cũng vậy, phải tương đối cao, không trách Thôi thị sẽ vừa ý Nhạc Kha Kha.
(*) Thê tử của trưởng tử.
Thôi thị thấy ánh mắt Xu Xu dừng ở trên bức tranh cuối cùng, do dự nói: “Xu Xu vừa ý nữ nhi này của Ứng gia sao?”
Tiểu nữ nhi này tên là Ứng Anh, nàng ấy là nữ nhi của Ứng gia, được Ứng gia nuông chiều từ nhỏ, trên nàng ấy còn có trưởng nữ đã gả chồng, tính tình Ứng Anh khá mềm yếu, thường ngày cũng có chút quái gở, không quá thích xã giao với nhóm quý nữ trong kinh thành, hơn nữa gia thế của Ứng gia quả thật không so nổi với Nhạc gia, phụ thân Ứng Anh chỉ là ngự sử đại phu, chức quan ngũ phẩm.
Điều làm Xu Xu để ý là trước giờ Ứng Anh vẫn luôn thích Nhị ca.
Đời trước, Nhạc gia không thừa nhận việc hôn nhân của hai nhà, Nhị ca bị mọi người nhạo báng, chính cô nương này run rẩy tìm được Nhị ca, bỏ đi thể diện, gương mặt đỏ bừng thổ lộ với Nhị ca, nàng ấy nguyện ý gả cho huynh ấy. Về sau cho dù gặp phải khó khăn gì, nàng ấy cũng nguyện ý làm bạn với Nhị ca, cùng nhau trải qua hết quãng đời này.Chỉ là, Nhị ca lại từ chối nàng ấy.
Xu Xu chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, nàng nhớ rõ Nhị ca ở kiếp trước đã từ chối Ứng Anh, sau khi Ứng Anh rời đi, Nhị ca nhìn bóng dáng lảo đảo của nàng ấy mà trầm mặc rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-390.html.]
Xu Xu còn nhớ rõ đời trước, sau khi Nhị ca từ chối Ứng Anh, nàng ấy từ đó không chịu thành thân với ai nữa, cho đến khi Tống gia hoàn toàn xảy ra chuyện, người thì chết, người thì bị thương, Ứng Anh cạo đầu làm ni cô, cả đời không chịu gả đi, điều đó chứng tỏ tình cảm của nàng ấy với Nhị ca là thật.
Xu Xu thở dài một tiếng, nghiêng đầu nói với Thôi thị: “Mẫu thân, con thích Ứng Anh, trước kia con cũng từng gặp nàng ấy hai lần, tính tình ôn hòa, rất thích hợp chung sống.”
“Cô nương này của Ứng gia…” Thôi thị còn do dự, “Thật ra cũng không có gì không tốt, nhưng tính tình nàng ấy quá mềm yếu, về sau Nhị ca con cần nâng cao địa vị, tính tình của chủ mẫu gia tộc tự nhiên không thể quá mềm yếu.” Hơn nữa Thôi thị thật sự cảm thấy địa vị của Ứng gia có chút nhỏ bé, không nói đến Tống gia là phủ Quốc Công, chỉ xét đến việc Tống Ngọc Cẩn là quan tiến sĩ, sau này có tiền đồ vô hạn là đã thấy nàng ấy có vẻ không xứng với hắn.
Xu Xu nhẹ nhàng nói: “Hiện giờ Nhị ca đang ở Hàn Lâm viện, sang năm có khả năng sẽ thăng quan tiến chức nên cũng sẽ rất vất vả, mẫu thân cũng không thể giữ Nhị tẩu ở nhà mãi, Nhị tẩu đương nhiên cần phải cùng ở bên cạnh với Nhị ca, kinh thành có rất nhiều quý nữ được nuông chiều từ bé, không quen chịu khổ, cũng ảnh hưởng tới tình cảm phu thê, huống chi con cảm thấy, cưới vợ cũng không phải chỉ xem địa vị, nếu Nhị ca cũng thích thì sao? Không bằng mẫu thân hỏi ý kiến Nhị ca một chút.”
Thôi thị trầm mặc, quả thật bà có hỏi qua ý kiến của Tống Ngọc Cẩn, còn lật mấy bức tranh cho Tống Ngọc Cẩn xem.
Bà vừa ý Nhạc Kha, liền lấy bức tranh của Nhạc Kha đặt ở trên cùng, lúc trước Tống Ngọc Cẩn chỉ là tùy ý liếc mắt, nhưng mà lúc bà lật đến bức tranh của Ứng Anh, rõ ràng để ý thấy ánh mắt của nhi tử nhìn nhiều hai lần, cuối cùng bà ấy vẫn nói: “Mẫu thân thay con xem thế nào.”
Hiện tại nhớ lại, có khả năng là Ngọc Cẩn vừa ý cô nương này của Ứng gia hơn.
Nếu cả hai huynh muội đều vừa ý Ứng Anh, Thôi thị cũng cảm thấy cô nương này khá tốt, chỉ là tính tình mềm yếu, chờ sau khi gả đến thì bà sẽ chăm sóc cho nàng ấy, tiểu cô nương này đi theo mình học một hai năm hẳn là sẽ mạnh mẽ hơn chút.