Suối Tiên Trong Mơ - Chương 377
Cập nhật lúc: 2025-01-25 09:41:24
Lượt xem: 13
Hoa đào nhưỡng có hơi ngọt, điện hạ không thích, nhưng phụ hoàng lại thích đồ ngọt, có lẽ sẽ thích uống cái này, tuy có tác dụng làm đẹp da, nhưng còn có thể an thần tĩnh khí, đều có thể uống được.
Nếu là nhóm khuê hữu tụ hội thì tất nhiên cái gì cũng có thể trở thành đề tài nói chuyện, Xu Xu nhớ đến hình như Châu Châu cũng sắp sửa thành thân, liền hỏi: “Châu Châu, khi nào ngươi và Viên Hào thành thân, đã định ngày chưa?” Châu Châu cũng gần bằng tuổi nàng, đầu năm tròn mười sáu, cũng có thể thành thân rồi.
Hai gò má Phương Châu Châu ửng hồng, nhưng vẫn nói với nhóm bạn tốt: “Mấy ngày trước vừa mới định ra ngày, là mùng một tháng ba, đầu năm sẽ phải chuẩn bị rồi.”
Khang Bình mềm giọng nói: “Thời tiết tháng ba, đất đai hồi xuân, là ngày tốt, chờ qua năm, Châu Châu cũng phải ở nhà chuẩn bị hôn sự rồi.”
Ngỗi Cao Lan nói tiếp: “Đúng vậy, hay là mấy ngày này chúng ta gặp nhau nhiều hơn đi.”
Xu Xu cũng gật đầu: “Được thôi, vài ngày nữa chúng ta cùng đi ngắm cảnh tuyết trên sông Dong.”
Nàng được sống lại lần nữa, thù cũng đã báo, những ngày tháng còn lại nàng muốn sống thật vui vẻ, không chỉ muốn làm đại phu cứu người, nàng còn hi vọng có thể thoải mái vui vẻ với nhóm khuê hữu, trải nghiệm thử một lần những khoảng trống của kiếp trước, để không uổng phí cuộc đời này.
“Được đấy, tuyết đã rơi rất nhiều ngày rồi, chờ tuyết ngừng rơi chúng ta cùng đi ngắm cảnh trên sông Dong.” Phương Châu Châu cũng gật đầu đồng ý.
Sông Dong là con sông bao quanh kinh thành, lúc trước bọn Xu Xu đã dạo chơi trên sông này, điện hạ từ biên thành trở về, trực tiếp đến sông để tìm Xu Xu…
Lúc nước sông Dong chảy, có thể chèo thuyền du sông, đợi đến khi tuyết rơi nhiều kết băng trên mặt sông, lại là cảnh tượng chấn động khác, băng tuyết bao trùm bờ sông, một mảnh mờ mịt, nhiều ngày qua thường xuyên có nhóm quý nhân trong kinh thành đến bờ sông Dong ngắm cảnh tuyết.Họ liền hẹn nhau vài ngày nữa sẽ đi ngắm cảnh tuyết.
Buổi trưa ở lại Vương phủ dùng bữa trưa, tay nghề trù tử trong Vương phủ rất giỏi, tất cả mọi người đều ăn rất no.
Vào buổi chiều, họ lại tụ tập trong phòng trò chuyện hơn một canh giờ, ba người mới đứng dậy chào tạm biệt, vừa ra mái hiên, đã thấy Thục vương khoác áo lông cừu, phong sương đầy người, dáng người thẳng tắp thong thả bước vào Tễ Nguyệt Đường, khuôn mặt hắn tuấn mỹ, biểu cảm cũng rất nhạt, thấy Xu Xu và ba người dưới mái hiên, liền đi đến.
Phương Châu Châu lập tức cúi người hành lễ: “Tham kiến Thục vương điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-377.html.]
Phó Liễm Chi vuốt cằm, Khang Bình cũng nhỏ giọng gọi Liễm Chi ca ca.
Ngỗi Cao Lan có chút căng thẳng, tuy nàng ấy là biểu muội của Phó Liễm Chi, nhưng trước đây đều sống ở đất phong, trước đó vài ngày chuyển về kinh thành mới gặp Thục vương vài lần, nhưng chưa từng chào hỏi, khoảng cách trước mắt gần như vậy, Thục vương đứng ngay bên cạnh Xu Xu, ánh mắt lúc nhìn Xu Xu rất dịu dàng, nhưng lúc di chuyển nhìn các nàng thì lại lạnh lùng.
Ngỗi Cao Lan căng thẳng nói: “Biểu, biểu ca.”
Phó Liễm Chi gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt, lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi về sớm đi.”
Xu Xu mềm giọng nói: “Phu quân, thiếp tiễn các nàng ấy, chàng mau vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, trong phòng vẫn còn than nóng, chàng vào cho ấm người đã!” Nàng dứt lời, kéo cánh tay Phương Châu Châu, nói: “Châu Châu, Khang Bình, Cao Lan, ta tiễn mọi người ra khỏi phủ.”
Phó Liễm Chi đứng dưới mái hiên, nhìn Xu Xu tiễn nhóm khuê hữu của nàng ra về.
Tuyết trắng rơi xuống, đám nha hoàn cầm ô đi theo sau nhóm chủ tử, mãi đến khi Xu Xu tiễn ba người ra khỏi vương phủ, nhìn các nàng lên xe ngựa, mới cẩn thận dặn dò: “Trên đường tuyết vẫn còn rơi, các ngươi nhớ bảo phu xe đánh xe chậm một chút, cẩn thận trượt ngã.”
Chờ xe ngựa chậm rãi đi rồi, Xu Xu mới vào phủ, người gác cổng đóng cửa hông vương phủ lại.
Xu Xu trở lại Tễ Nguyệt Đường, thấy Thục vương vẫn còn đứng dưới mái hiên, vẫn tư thế lúc nàng rời khỏi, bông tuyết dính trên vai đã tan thành giọt nước mưa.
Xu Xu ôi một tiếng, xách mép váy bước nhanh đến trước mặt Thục vương, nắm chặt bàn tay to của hắn kéo vào trong nhà: “Tay phu quân lạnh quá, sao phu quân không vào trong nhà trước?”
Xu Xu lôi kéo Thục vương vào trong nhà, hơi nhón chân, cởi áo choàng lông cừu giúp hắn, lại gọi nha hoàn đưa một chiếc áo lông cừu khác khoác lên cho điện hạ.
Nàng lại còn cầm miếng khăn vải lau sạch tuyết trên mặt hắn, chờ nha hoàn lui ra, thân thể Phó Liễm Chi ấm lên chút, hắn mới ôm Xu Xu vào lòng, Xu Xu ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn, Phó Liễm Chi nói: “Chơi với các nàng ấy có vui không?”
“Tất nhiên là rất vui vẻ rồi.” Xu Xu ấm giọng cười nói: “Thuở nhỏ thiếp đã không có bạn bè, ngoại trừ Thải Phượng tỷ nhà thím Cát lúc ở thôn Thủy Hương, sau đó trở về phủ Quốc Công cũng vì sống ở nông thôn nên không tiện qua lại với nhóm quý nữ trong kinh thành, bởi vậy cũng chưa từng quá gần gũi với ai, hiện giờ có thể kết bạn với Châu Châu Khang Bình thì thiếp sẽ trân trọng tình bạn đó.”
Nói đến Thải Phượng tỷ, kiếp trước sau hai mươi năm, lại thêm bệnh nặng sống được vài năm nữa, thời gian hai mươi mấy năm nàng cũng chưa từng gặp lại Thải Phượng, đó là người bạn mà nàng tin tưởng nhất đối xử tốt nhất với nàng khi còn nhỏ.