Ngày hôm đó xe ngựa ngang qua một trấn nhỏ, lúc vẫn còn mưa, ở trấn nhỏ nhiều lắm, đường nhỏ trong trấn đều là đá, chung quanh là rừng trúc bao vây.
Buổi tối ở một khách điếm nhỏ trong trấn , báo xa-li cũng vụng trộm đưa phòng.
Nó cực kỳ chịu yên, buổi tối tự bộ khỏi thành, trong trấn nhỏ, tự nhiên cấm về đêm, báo xa li thể tự cửa săn đồ ăn cho .
Xu Xu và Thục vương cũng ngủ , ngày mới khởi hành, bên ngoài còn đang rơi xuống mưa tí rách, Xu Xu đẩy song cửa sổ bên ngoài, mây mù lượn lờ ở vùng núi nơi xa, giống như tiên cảnh.
Trong lòng Xu Xu hiếm khi bình tĩnh .
Cùng với điện hạ nếm qua đồ ăn sáng, báo xa-li cũng dầm mưa , trong miệng còn đang ngậm một con báo đốm nhỏ đang hấp hối.
Con báo đốm nhỏ, tiếng kêu mỏng manh, Xu Xu kinh ngạc : “Sao nhặt báo con trở về?”
Đời nàng hắc báo cắn chết, nhưng bây giờ mắt chỉ là một con báo đốm, vẫn còn cai sữa, phần giống với báo xa-li, hiển nhiên là Xu Xu sẽ sợ nó.
Cũng báo xa-li nhặt về ở chỗ nào.
Xu Xu đương nhiên thể thấy c.h.ế.t mà cứu , huống chi cũng nuôi báo xa-li và sư tử trắng, nhiều thêm cũng đáng kể bao nhiêu.
Lấy nước ấm rửa cho báo đốm con, đút cho nó ít nước cam lộ, tất nhiên là tránh điện hạ.
Báo đốm con uống nước cam lộ xong, cọ cọ lòng bàn tay của Xu Xu, đó ngủ đệm ấm áp.
Sau khi xử lý xong, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu qua giường nhỏ xuống, cả Xu Xu rúc trong lòng , chút lười biếng, báo xa-li quỳ rạp mặt đất bọn họ.
Phó Liễm Chi hôn má Xu Xu: “Nếu thích nơi , ngày mai chúng hãy khởi hành.”
Xu Xu ôm lấy cổ , mềm giọng hỏi: “Phu quân vội hồi kinh ?”
Phó Liễm Chi trầm thấp ừm, ngăn môi mềm mại của Xu Xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-371.html.]
Bọn họ đợi một ngày trấn nhỏ, ngày tiếp theo mới mang theo báo xa-li và báo đốm con khởi hành.
Báo đốm con tỉnh , Xu Xu bón cho nó ăn chút thịt canh trộn lẫn cam lộ, nó cực kỳ dính lấy Xu Xu, một đường đều ghé trong lòng Xu Xu.
Khi trở kinh thành là hơn nửa tháng đó, hôm trong kinh thành cũng lạnh nhiều, đó Thục vương cho thúc ngựa hồi kinh chuyển thư cho phủ Quốc công và trong cung, cho nên mới thể chậm rãi trở về cùng với Xu Xu.
Xu Xu trở về, tiên cũng là đến phủ Quốc Công một chuyến, báo bình an cho nhà họ Tống.
Thôi Thị vốn mong nhớ Xu Xu, lúc Xu Xu tự đến biên thành tìm Tống Ngọc Bách, thật bà quá sẵn lòng, biên thành xa còn nguy hiểm.
Xu Xu đến biên thành, bà nhiều lời cũng , mười ngày truyền tin tức đến, tìm Tống Ngọc Bách, Xu Xu và Thục vương cũng khởi hành hồi kinh, nhưng cho tới bây giờ mới thấy Xu Xu, thấy Xu Xu, Xu Xu gầy , ngược tinh thần , Thôi thị đau lòng hoảng hốt: “Buổi trưa Bảo nhi ở phủ Quốc Công dùng bữa ?”
Xu Xu gật đầu: “Điện hạ cung, buổi trưa con cũng cần Vương phủ, ở phủ Quốc Công dùng bữa với mẫu .”
Báo đốm nhỏ và báo xa-li đều đưa về Vương phủ , Xu Xu ở phủ Quốc Công dùng cơm trưa cùng với Thôi thị, Nhị ca Tống Ngọc Cẩn đang ở Hàn Lâm Viện, phụ cũng về, chỉ Thôi thị và Tứ Tống Ngọc Đình, sức khỏe của Tống Ngọc Đình hơn, mỗi ngày đều theo lão Quốc Công gia sách học công phu.
Tống Ngọc Đình thấy Xu Xu thì cực kỳ cao hứng, hai tỷ hàn huyên nhiều.
Dùng bữa quá trưa, Xu Xu đang định thăm Đại tẩu và tiểu chắt nữa, Lương Chiêu Chiêu bế tiểu Cẩm nhi qua tìm Xu Xu .
Khuôn mặt của Lương Chiêu Chiêu dịu dàng xinh , tiểu Cẩm nhi cũng là phấn điêu ngọc trác, Xu Xu đặc biệt thích trẻ nhỏ, nhịn chào tẩu tử, đó tiếp lấy tiểu Cẩm nhi từ trong lòng Lương Chiêu Chiêu.
Khuôn mặt của tiểu Tống Cẩm giống hệt Lương Chiêu Chiêu, mắt đen như mực, còn há má lúm đồng tiền nhỏ, trông cực kỳ ngọt ngào.
Tiểu Tống Cẩm mới một tuổi, cực kỳ thích Xu Xu, ghé vai Xu Xu, dùng tay nhỏ bụ bẫm vòng qua ôm lấy cổ Xu Xu, mềm mại gọi: “Cô cô…”
Xu Xu cũng tít mắt: “Tiểu Cẩm thích cô cô ?”
“Thích…” Tiểu Tống Cẩm sức gật đầu, đó cọ lòng Xu Xu: “Thơm, cô cô, thơm thơm…”
Xu Xu tiểu nha đầu trêu chọc đùa ngừng, ngẩng đầu thấy mặt tẩu tử hiện lên mệt mỏi, Xu Xu tẩu tử qua để hỏi nàng về Đại ca, nhân tiện : “Tẩu tử cần quá lo lắng, thương thế của Đại ca , mà còn lập đại công.” Thậm chí cũng bởi vì Đại ca, nàng mới thể cắt đứt ân oán với Tống Ngưng Quân, nàng nên cảm ơn Đại ca.