Suối Tiên Trong Mơ - Chương 368
Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:27:19
Lượt xem: 19
Hai người rửa mặt chải đầu xong liền ngủ lại, Xu Xu rúc vào lòng Điện hạ nằm ngủ, nhưng nằm trên đệm êm, ngược lại nàng lại ngủ không ngon, mơ thấy ác mộng, trong mơ đều là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nàng trúng độc, bị báo đen cắn chết, sau đó đan xen từng từng một với kiếp này, cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng Tống Ngưng Quân chất vấn trước khi chết: “Tống Ngưng Xu ngươi cho rằng ngươi có chỗ nào khác ta? Thực ra ngươi còn lạnh lùng vô tình hơn cả ta, ngươi lại còn giả vờ! Ngươi đối với người Tống gia là thật lòng thật dạ sao? Hay chỉ là vì ngươi muốn đối phó với ta nên mới tìm kiếm sự ủng hộ của người Tống gia, ngay từ lúc mới bắt đầu ngươi đã không để ý đến bất cứ ai, ngươi học y hành y giúp đời thì sao chứ? Thực sự là ngươi tốt bụng sao? Còn nữa, ngươi thực sự có tình cảm với Điện hạ sao?”
Không phải, không phải như thế, Xu Xu muốn mở miệng phủ nhận, nhưng lại phát hiện không cách nào mở miệng ra được.
Không phải, nàng không phải là người như thế…
Nnưng cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước người Tống gia đối xử với nàng như vậy, nàng thực sự không hề có chút oán hận nào sao? Kiếp này nàng đối xử tốt với người Tống gia là thật sự chứ không hề có chút lòng riêng nào sao?
Xu Xu im lặng, nàng không có cách nào tiếp tục phản bác, trên người đều đang run run.
“Xu Xu…” Bên tai vang lên giọng nói trong veo mà lạnh lùng gọi nàng.
Xu Xu mở mắt ra, thấy đôi mắt phượng của Điện hạ, nàng theo bản năng trốn tránh, lại bị điện hạ giữ chặt eo, không cho phép nàng nhúc nhích.
Phó Liễm Chi dùng đầu ngón tay lau mồ hôi trên trán Xu Xu, nói: “Nàng gặp ác mộng sao?”
Xu Xu gật gật đầu, không hé răng, trái tim đang đập thình thịch cũng dần bình tĩnh lại.
Phó Liễm Chi nhìn nàng một lúc, mới đứng dậy rót cho bàng cốc nước ấm, nói: “Uống một chút nước đi, đã giờ mão, nàng muốn dậy sao?”
“Uhm.” Xu Xu cầm lấy cốc trà uống hết nước, Phó Liễm Chi cầm lầy cốc trà trong tay nàng đặt lên bàn dài.
Xu Xu đang muốn xuống giường mang giày thêu đi tìm quần áo mặc, Phó Liễm Chi đã lấy một bộ quần áo từ trên giá xuống, đều là quần áo nữ tử, đêm hôm qua nàng đã rửa sạch nước thuốc trên mặt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, lúc này đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhịn không được nhìn chằm chằm điện hạ.
Phó Liễm Chi nói: “Buổi sáng đã sai người đi phòng bị, tìm được Tống giáo úy về rồi, tất nhiên không cần phải tiếp tục ngụy trang.”
Xu Xu nghĩ cũng đúng, liền gật gật đầu.
Phó Liễm Chi đi đến bên giường, ôm xu xu vào lòng, bắt đầu chậm rãi giúp nàng mặc quần áo.
Hai má Xu Xu hồng hồng, nắm lấy tay Phó Liễm Chi, nói: “Sư huynh, tự muội làm được rồi.”
“Ta giúp nàng.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn ngón tay nàng, dọa Xu Xu sợ đến mức lập tức giật tay ra, hắn lại chậm rãi nói: “Không được gọi sư huynh nữa.”
Nếu đổi lại cách ăn mặc như nữ tử thì hắn không muốn nàng tiếp tục gọi hắn là sư huynh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-368.html.]
“Được.” Xu Xu mềm giọng đáp, sau đó ngồi trong lòng Điện hạ, để mặc hắn mặc quần áo giúp nàng.
Xu Xu có vẻ không vui, nàng nhớ lại lời chất vấn của Tống Ngưng Quân trong giấc mơ.
“Đừng nghĩ nhiều.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn nhẹ tai nàng, tai Xu Xu nóng bừng lên theo, cũng không nghĩ đến chuyện trong mơ nữa.
Lần đầu tiên Phó Liễm Chi mặc quần áo cho nữ tử, rất chậm, lăn qua lộn lại mất gần nửa canh giờ, nhưng mà không cần vào triều, hiện tại biên thành cũng không cần hắn quản, hiếm khi có được lúc nhàn nhã thanh tịnh như vậy.
Chờ hai người mặc xong liền ra ngoài ăn sáng, Xu Xu nói: “Phu quân, thiếp muốn qua thăm Đại ca.”
Tất nhiên Tống Ngọc Bách không ở trong phủ tướng quân, hai người qua nơi ở của Tống Ngọc Bách, hiện giờ tạm thời đang ngừng chiến, Tống Ngọc Bách lại là giáo úy, dù gì cũng là quan thất phẩm, cũng có một căn nhà nhỏ riêng để ở, nhà không lớn lắm, vuông vức bốn phía, ba căn phòng, chỉ đơn giản dùng hàng rào vây quanh.
Lúc Xu Xu qua có một tiểu cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi còn có một thiếu niên mười lăm mười sáu đang bận rộn trong sân.
Cô nương mười bảy mười tám tuổi đang sắc thuốc trong sân, thiếu niên đang lấy nước, lúc nhìn thấy Xu Xu và Thục vương đều sợ run lên, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Xu Xu, mặt lộ vẻ kinh diễm, dù hiện tại Xu Xu mặc quần áo rất đơn giản, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, làm cho không một ai có thể bỏ qua.
Cô nương và thiếu niên vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thục vương điện hạ.”
Nếu nhận ra Thục vương thì có lẽ là dân chúng của thành Bình Cao, Thục vương cũng đã từng ở biên thành vài năm, phần lớn dân chúng biên thành đều nhận ra hắn.
Xu Xu nhìn cô nương kia vài lần, cô nương rất thanh tú, mặc quần áo vải thô bình thường, lúc thấy Xu Xu nhìn qua thì hai má hồng hồng.
Xu Xu ấm giọng nói: “Đại ca ta có ở bên trong không?”
Giọng nói này vừa phát ra, hai người liền biết thân phận của nàng, lại thêm giọng nói nhỏ nhẹ của Xu Xu, thiếu niên cũng đỏ mặt, cô nương kia vội vàng gật đầu, nói: “Tống giáo úy đang ở bên trong.”
Xu Xu gật đầu với hai người, đi vào trong nhà.
Tống Ngọc Bách vẫn chưa dậy, lúc Xu Xu vào nhà hắn mới thức dậy, nhìn thấy Xu Xu tinh thần hắn cũng tươi tỉnh hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Tống Ngọc Bách cười nói: “Xu Xu, muội đã về rồi sao? Tống Ngưng Quân thế nào rồi?”
Xu Xu hơi hơi dừng lại, mềm giọng nói: “Nàng ta đã chết.”
“Nàng ta đáng chết.” Tống Ngọc Bách nói, thấy sắc mặt Xu Xu nặng nề, hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ hỏi: “Xu Xu, khi nào muội và điện hạ về kinh?”