Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:26:43
Lượt xem: 15

Nàng ta đến thành Phong Long, lẳng lặng chờ đợi cái chết, có lẽ Phùng Bắc Vương cũng có một tia thương hại với nàng ta, trước đó vài ngày lại còn mời vị vu y kia xem giúp nàng ta.

Nhưng vị vu y kia cũng hết cách rồi, nàng cho rằng mình sẽ lặng lẽ c.h.ế.t trong căn nhà này, không ngờ sẽ gặp được Tống Ngọc Bách.

Khoảnh khắc đó, nàng ta biết có lẽ mình còn có thể gặp lại được người kiếp này mình mong nhớ nhất.

Quả nhiên cũng cùng đến đây.

Con người lúc sắp chết, lời nói cũng hiền lành hơn, nàng ta không rõ mình hiền lành hay không hiền lành, nhưng nàng ta chỉ mong mình được gặp mặt điện hạ một lần thôi.

Về phần Tống Ngưng Xu, nàng ta cũng không rõ bản thân mình có hận hay không, nếu như có kiếp sau, có phải nàng ta nên lựa chọn một con đường khác hay không?

Nàng ta không có cách nào suy nghĩ nhiều nữa, có lẽ là không thể nào, dù sao thì tính cách nàng ta đã là như vậy.

Trong lòng Tống Ngưng Quân mơ hồ nghĩ, ánh mắt vẫn rơi vào nam nhân tuấn mỹ như thần kia.

Xu Xu nhìn Tống Ngưng Quân, nói: “Tống Ngưng Quân, ngươi có hối hận không?” Hối hận vì mỗi một chuyện nàng ta đã làm.

Tống Ngưng Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Ta hối hận cái gì, hối hận vì những chuyện mình đã làm sao? Tống Ngưng Xu ngươi cho rằng ngươi có chỗ nào khác ta? Thực ra ngươi còn lạnh lùng vô tình hơn cả ta, ngươi lại còn giả vờ! Ngươi đối với người Tống gia là thật lòng thật dạ sao? Hay chỉ là vì ngươi muốn đối phó với ta nên mới tìm kiếm sự ủng hộ của người Tống gia, ngay từ lúc mới bắt đầu ngươi đã không để ý đến bất cứ ai, ngươi học y hành y giúp đời thì sao chứ? Thực sự là ngươi tốt bụng sao? Còn nữa, ngươi thực sự có tình cảm với điện hạ sao?”

Tống Ngưng Quân dứt lời, hơi thở lại càng không ổn định, ánh mắt nàng ta nhìn Phó Liễm Chi, mặt mày dịu lại, nói: “Điện hạ, Tống Ngưng Xu vốn không thật lòng ái mộ chàng đâu, duy nhất chỉ có ta…”

Còn lại nửa câu nàng ta chưa kịp nói ra khỏi miệng, Phó Liễm Chi đã nâng kiếm, vung ra, kiếm dài trực tiếp đ.â.m vào trái tim Tống Ngưng Quân.

Phó Liễm Chi lạnh lùng nói: “Ngươi phải chết.”

Tống Ngưng Quân từ từ cúi đầu, nhìn kiếm dài biến mất trong n.g.ự.c mình, miệng nàng ta trào ra dòng m.á.u màu đỏ thẫm, con ngươi dần dần rời rạc, nàng ta lẩm bẩm nói: “Các ngươi, cho rằng như vậy là kết thúc sao? Dù sao cũng, sẽ có một ngày, người cũng sẽ bỏ quên nàng ta như một chiếc giày cũ, cũng sẽ có một ngày…”

Lời nàng ta nói ra như đang nguyền rủa, sắc mặt Phó Liễm Chi nặng nề trầm xuống.

Tống Ngưng Quân dần dần nhắm hai mặt lại, không còn động tĩnh gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-366.html.]

Phong Thu Thủy chậc một tiếng, đi qua thăm dò hơi thở của nàng ta, quay đầu lại nói: “Lần này c.h.ế.t thật rồi.” Lại than thở nói: “Cũng là một mạng kiên cường…”

Xu Xu mờ mịt đứng ngẩn ra tại chỗ, nàng nhớ đến lời Tống Ngưng Quân nói, nàng đối với người Tống gia là thật sự sao?

Phong Thu Thủy nói: “Làm gì với t.h.i t.h.ể này đây?”

“Đốt đi.” Xu Xu nói khẽ, ân oán giữa nàng và Tống Ngưng Quân cũng hoàn toàn rõ ràng, chỉ mong kiếp sau không quen biết.

Phong Thu Thủy lấy trong đống củi một nhúm rơm rạ, ném t.h.i t.h.ể Tống Ngưng Quân lên rồi châm đuốc đốt.

Ánh lửa ngút lên trời, chiếu sáng cả đình viện đang tối dần sáng trưng như ban ngày.

Trong ánh lửa ngút trời, t.h.i t.h.ể Tống Ngưng Quân dần bị đốt cháy thành tro tàn, dân chúng sinh sống xung quanh thấy lửa cháy ngút trời như vậy, liền ra ngoài cứu hoả.

Thế lửa chỉ ở trong đình viện trống trải, không lan ra nơi khác, nhưng đã có người qua đây nên mấy người Xu Xu liền rời đi trước.

Đi đến trước cửa thuỳ hoa, Xu Xu quay đầu lại nhìn ngọn lửa ngập trời, chậm rãi nhếch khóe môi, ân oán giữa nàng và Tống Ngưng Quân cũng đã kết thúc, hi vọng kiếp sau hai người đừng nên gặp lại.

Ra khỏi căn nhà được một quãng, dân chúng xung quanh đều đã ra ngoài bắt đâu kêu hô nhau lấy nước dập lửa.

Trời dần tối xuống, Xu Xu quay đầu nói với Phong Thu Thủy: “Phong đại hiệp, đa tạ ngươi.”

Phong Thu Thủy cười nói: “Tiểu mỹ nhân cảm tạ ta làm gì, nếu không phải lúc trước ta chưa g.i.ế.c c.h.ế.t được nàng ta thì các người cũng không cần phải đích thân đến đây một chuyến.” Hắn không đợi Xu Xu tiếp tục nói gì nữa, khoát tay nói: “Thôi, nếu Tống Ngưng Quân đã c.h.ế.t thì ta cũng phải rời khỏi thành Phong Long, đi ngay bây giờ, các ngươi định thế nào?”

Xu Xu nhìn Phó Liễm Chi một cái, có chút do dự, hiện tại trời đã tối rồi, cổng thành đã đóng, chắc chắn không có cách nào ra khỏi thành.

Phó Liễm Chi nói: “Chúng ta cũng ra khỏi đây.”

Nơi Tống Ngưng Quân ở gặp chuyện không may, nếu có người của Phùng Bắc vương ở thành Phong Long chắc chắn sẽ phát hiện ra bất thường, chỉ sợ ngày mai sẽ lục soát thành.

Xu Xu nói: “Sư huynh, cổng thành đều đã đóng.”

Phong Thu Thủy cười nói: “Ngươi quá coi thường Thục vương điện hạ rồi, chỉ là cổng thành, sao có thể giữ được hắn.”

Loading...