Suối Tiên Trong Mơ - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:26:02
Lượt xem: 25
Xu Xu nhìn miệng vết thương trên người Đại ca, lẩm bẩm nói: “Làm gì có ai xử lý vết thương như vậy? Tùy tiện rắc thuốc bột lên, vừa không khâu lại, cũng không băng bó, lại còn đắp chăn lên không sợ sinh mủ à?”
Ngày thường Phong Thu Thủy bị thương đều tự xử lý vết thương của mình như vậy, tất nhiên hắn không thấy có vấn đề gì.
Xu Xu xử lý xong vết thương trên người Đại ca, mới quay đầu lại hỏi: “Phong đại hiệp, Đại ca ta xảy ra chuyện gì? Sao Phong đại hiệp cũng ở thành Phong Long.”
Phong Thu Thủy thở dài, nói: “Một năm nay ta vẫn luôn truy tìm tung tích của Tống Ngưng Quân, lúc trước ngươi sai ta g.i.ế.c nàng ta, ta đã cho nàng ta một kiếm, nàng ta rơi xuống vách núi, không thấy xác thì chưa được xem là hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ta vẫn điều tra chuyện của nàng ta, mãi đến một hai tháng gần đây mới tìm thấy một chút tin tức của nàng ta, đã đến thành Phong Long, sau đó liền gặp Đại ca ngươi, Đại ca ngươi bị thương đang trốn, ta nhận ra hắn, cho nên giúp hắn thoát khỏi sự truy đuổi của binh sĩ, nhưng Đại ca ngươi bị thương quá nặng, tạm thời không thể ra khỏi thành được, ta đành tìm chỗ ở tạm.”
Sắc mặt Xu Xu dần tái nhợt đi, nàng lẩm bẩm nói: “Tống Ngưng Quân, còn sống sao?”
Vậy mà nàng ta thực sự còn sống.
Đúng vậy, vận khí Tống Ngưng Quân quả đúng là nghịch thiên, sao có thế dễ dàng c.h.ế.t được.
Phong Thu Thủy nhíu mày, như đang nhớ lại gì đó, nói: “Đúng là nàng ta vẫn chưa chết, hai ngày trước ta vào thành truy tìm dấu vết nàng ta có nhìn thấy nàng ta, chỉ là – -” Hắn cúi đầu tiếp tục nói: “Chỉ là cũng chẳng khác đã c.h.ế.t là bao, lại còn như ma quỷ, người không ra người ma chẳng ra ma, nàng ta ngồi trên xe lăn, tay chân đều không thể động đậy, hình như đã bị liệt, được tiểu nha hoàn đẩy ra đình viện phơi nắng.”
Mặc dù vận khí Tống Ngưng Quân nghịch thiên, nhưng rơi xuống vách núi, không thể nào vẫn còn khỏe mạnh được.
Phong Thu Thủy tiếp tục nói: “Hơn nữa lúc trước ta đ.â.m trúng tim nàng ta, cho dù rơi xuống vách núi thì đáng ra phải c.h.ế.t mới đúng, vậy mà hiện tại còn sống cũng có chút kỳ lạ…”
Thực ra nói là còn sống, nhưng hắn thấy bộ dạng kia của Tống Ngưng Quân, không khác gì đã chết.
Phó Liễm Chi đột nhiên hỏi: “Ngươi cứu Tống giáo úy cách đây mấy ngày?”
Phong Thu Thủy nói: “Năm ngày trước, thỉnh thoảng hắn có tỉnh lại, nhưng thần trí không rõ ràng.”
Xu Xu nói: “Tống Ngưng Quân ở đâu?”
Phong Thu Thủy liếc nhìn nàng một cái, nói: “Cũng ở thành Phong Long, trong căn nhà ba cổng cách phía trước không xa, có binh lính trấn giữ, chăm sóc nàng ta chỉ có một tiểu nha đầu và một lão ma ma.”
Xu Xu nhàn nhạt ừ một tiếng, ngón tay không nhịn được nắm chặt lại.
Phó Liễm Chi hỏi: “Tống giáo úy bị thương có liên quan đến Tống Ngưng Quân không?”
Phong Thu Thủy suy nghĩ rồi nói: “Không rõ lắm, nhưng lúc trước đúng là Tống Ngọc Bách trốn ở gần chỗ Tống Ngưng Quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-363.html.]
“Chờ Đại ca tỉnh lại hỏi huynh ấy xem sao.” Xu Xu nhẹ nhàng nói.
Có nàng xử lý vết thương cho Đại ca, Đại ca sẽ nhanh khỏe lại hơn.
Xu Xu lại còn dùng cam lộ nấu ít nước ấm qua đút cho Đại ca, mặc dù hôn mê, nhưng theo bản năng Đại ca vẫn uống vào cả cốc nước.
Phong Thu Thủy thấy Xu Xu cho Tống Ngọc Bách uống nước xong rồi vẫn ngồi bên cạnh giường, liền nói: “Bên cạnh còn có một gian phòng, tiểu mỹ nhân qua đó nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần.” Xu Xu lắc đầu: “Ta muốn ở bên Đại ca.”
Phong Thu Thủy không khuyên nhiều, hắn ra khỏi phòng, đi ra viện, Phó Liễm Chi đang đứng ngay cửa viện, trên mặt vẫn che mặt nạ thú kia, Phong Thu Thủy cười nhạo: “Ngươi giả dạng Hoa Sầm công tử đến nghiện luôn rồi sao?”
Phó Liễm Chi đưa tay lấy mặt nạ xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Thu Thủy một cái.
Khuôn mặt hai người đều vô cùng xuất sắc, nhưng một người thanh lãnh, còn người kia lại bất cần đời.
Phong Thu Thủy lười nhác nói: “Không biết sao ngươi lại lọt được vào mắt tiểu mỹ nhân nữa, nhìn bộ dạng lạnh lùng thế kia của ngươi, thế mà tiểu mỹ nhân cũng chịu được ư.”
Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói: “Ngươi lo mà quản cho tốt bản thân đi.”
Phong Thu Thủy cười nhạo một tiếng rồi không nói gì nữa, sau một lúc lâu nói: “Các ngươi đã qua đây rồi thì nghĩ cách đến bình minh đưa Tống Ngọc Bách ra khỏi thành đi, ta sẽ giải quyết Tống Ngưng Quân.”
Chuyện này cũng là chuyện mất mặt, hắn mang tiếng là sát thủ lừng lẫy khắp võ lâm, vậy mà lại thất thủ.
Phó Liễm Chi nói: “Không cần, tự ta giải quyết.”
Có một số việc, dù sao vẫn nên mặt đối mặt giải quyết, Xu Xu cũng muốn như vậy.
Hoàng hôn dần buông, Phong Thu Thủy đi vào phòng bếp nấu chút đồ ăn, mọi người tùy tiện ăn cho qua bữa.
Buổi tối Xu Xu nằm co ro trên giường nhỏ trong phòng Đại ca nghỉ ngơi, Phó Liễm Chi cũng ở cùng nàng.
Lúc mặt trời vừa nhô lên, Tống Ngọc Bách tỉnh lại, sắc mặt hắn tái nhợt, có chút mờ mịt, miệng vết thương ở bụng vẫn còn đau, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn chút, trong phòng có hơi tối, Tống Ngọc Bách nhớ hắn bị thương như thế nào, nhịn không được cắn răng, lại làm đau miệng vết thương ở bụng, ấp úng khẽ kêu thành tiếng, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử: “Đại ca?”
“Xu Xu?” Tống Ngọc Bách mờ mịt nói, chẳng lẽ bị thương nặng quá đến mức bị động kinh luôn rồi.
Phòng sáng dần lên, Xu Xu đã đi đốt đèn, lúc này Tống Ngọc Bách mới phát hiện mình không phải mơ, mà thật sự Xu Xu đã đến, tuy cách ăn mặc của Xu Xu như thiếu niên, nhưng ngày thường lúc nàng đến Đức Thiện Đường cũng mặc như vậy nên liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.