Xu Xu dẫn bá phụ cùng phụ trở về sảnh chính, sai bọn nha xuống pha , Tống Kim Lương khoát tay từ chối, khi trong sảnh liền mệt mỏi xuống dựa thành ghế. Bọn nha nhanh chóng lui xuống, Tống Kim Lương lo lắng : “Xu Xu, Đại ca con mất tích. Tình huống đổi lường .”
“Mất tích?” Xu Xu cả kinh, nét mặt căng thẳng, cánh tay nàng theo bản năng nắm chặt váy áo.
Không khí trong sảnh vô cùng trầm mặc, Tống Kim Phong mở miệng xóa tan khí: “Trước đó vài ngày Đại ca con gửi thư về nhà, nó đang mật thám, chuyên điều tra quân tình của địch. Ta cùng tổ phụ con đều lo lắng cho , cho nên cố ý phái biên thành, là thủ hạ cũ của tổ phụ con , để quan tâm Đại ca con một chút, hôm nay sai cấp tốc đưa thư về, Đại ca con đang điều tra tình hình địch mất tích lưu dấu vết nào.”
Bọn họ rõ Tống Ngọc Bách xảy chuyện gì ngoài ý , cho nên vẫn điều tra tình hình lúc Tống Ngọc Bách mất tích.
Lão Quốc Công gia phái nhiều tìm tung tích Tống Ngọc Bách, nhưng Tống Kim Phong vẫn lo lắng, nghĩ đến Xu Xu hai con linh thú, dự định mượn dùng.
Xu Xu mặt mũi trắng bệch, trong lòng hối hận vô cùng, lúc Đại ca quân doanh, nàng ngăn cản ngược cũng tán thành, thậm chí khuyên nhiều, cho Đại ca, nam nhi hẳn nên thực hiện lý tưởng khát vọng của .
bây giờ Đại ca xảy chuyện, Xu Xu mới cảm thấy hoảng hốt. Hắn coi trọng tính mạng coi trọng lý tưởng? Đến cùng là tính mạng quan trọng, là lý tưởng khát vọng của càng quan trọng hơn?
Nàng thực sự rõ đang nghĩ gì, nhưng trong đầu nàng vẫn luôn tự trách ngăn cản còn khuyến khích thực hiện lý tưởng .
Tống Kim Lương đau lòng nữ nhi cúi thấp đầu, gương mặt mang vẻ tự trách. Hắn dịu dàng : “Xu Xu, phụ hôm nay cùng bá phụ con tới, chỉ là ……”
Tiếng còn dứt, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bẩm báo của bọn nha “Nương nương, điện hạ trở về…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-353.html.]
Xu Xu ngẩng đầu đưa mắt cửa, Phó Liễm Chi xuất hiện tại cửa chính sảnh, hình cao to vững chãi, Xu Xu khóe mắt khỏi đỏ lên. Nàng càng ngày càng ỷ . Trước trong phủ Quốc Công, tất cả chuyện đều là chính nàng chống , nhưng nàng thành mới hơn một tháng, nàng khỏi bắt đầu ỷ , xảy chuyện lớn như , mới trở về, nàng đều chủ tâm tìm đến .
“Bái kiến Thục vương điện hạ.” Tống Kim Phong cùng Tống Kim Lương dậy hành lễ.
Phó Liễm Chi khuôn mặt lạnh nhạt, : “Tống đại nhân cùng nhạc phụ đại nhân, mời .”
Hắn cũng xuống ghế bên cạnh Xu Xu, Xu Xu hốc mắt ửng đỏ, trong lòng của cảm thấy khó chịu vô cùng, lông mày nhíu đôi mắt lạnh lùng.
Xu Xu ghé bên tai nhỏ giọng : “Phu quân, Đại ca mất tích.” Trong giọng của nàng đều là mang âm thanh hối hận, tự trách.
Phó Liễm Chi mắt nàng đang rưng rưng đôi dòng lệ, ôm nàng trong n.g.ự.c để an ủi, nhưng nhà họ Tống đang ở đây, đau lòng và khó chịu vô cùng. Trước mặt , luôn vẻ cực kỳ lạnh nhạt. Tống Kim Phong rõ ý đồ đến đây: “Điện hạ, trưởng tử của thần Tống Ngọc Bách là mật thám biên thành, mấy ngày đột nhiên mất tích, thần đến Vương phủ là mượn báo xa-li của Xu Xu, thần biên thành một chuyến, báo xa-li lẽ truy tung tích từ mùi đồ vật của trưởng tử thần.”
Xu Xu đột nhiên lên tiếng : “Bá phụ, con tự biên thành một chuyến.” Nàng nuôi nấng tiểu Lỵ hơn hai năm, cùng nó cũng coi như tâm ý tương thông, mỗi cái chỉ lệnh động tác của nàng nó đều thể hiểu .
Hơn nữa Đại ca là vì nàng khuyên mới biên thành, trong lòng nàng đến cùng là hổ thẹn, biên thành, nàng mang theo báo xa-li cùng bá phụ thích hợp hơn.
Nếu thật dựa báo xa-li thể truy tìm đến Đại ca, nàng càng là phù hợp nhất.
Tống Kim Lương kinh hãi, vội : “Xu Xu, tuyệt đối thể.” Ông cùng trưởng tới tìm Xu Xu, chỉ là mượn báo xa-li truy tìm hành tung của Tống Ngọc Bách, tuyệt đối đặt nữ nhi vòng nguy hiểm.