Phó Liễm Chi “ừ” một tiếng nhỏ nhẹ, biểu lộ nhàn nhạt.
Xu Xu còn tựa trong lồng n.g.ự.c cứng rắn của ngài , hình nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, còn vương vấn chút mùi thuốc nhàn nhạt, còn đợi đến lúc Xu Xu mở miệng , bỗng nhiên thấy Thục vương hỏi một câu, “Hình như mới thấy Tần Yến Đường đưa cho nàng một cái rổ ?” Thanh âm của cũng là lạnh lùng.
Xu Xu ngẩng đầu lên, thấy Thục vương đang liếc mắt chằm chằm đôi mắt của nàng, một đôi mắt phượng lãnh đạm, vui.
Xu Xu mềm giọng : “Tần đại ca mắc bệnh, cho nên mới tới Đức Thiện Đường nhờ xem bệnh, uống thuốc vài ngày thì khỏe nhưng Tần tỷ tỷ đang mang thai, ốm nghén nặng nên đưa cho Tần đại ca mấy bình hoa đào nhưỡng còn để mang cho Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ khi uống hoa đào nhưỡng thì triệu chứng cũng giảm bớt, cho nên mới tặng cho một ít rau cải ngâm bảo về nếm thử xem .”
Phó Liễm Chi cũng thêm gì nữa, chỉ là ôm chặt thể của nàng nắm tay của Xu Xu vuốt vuốt.
Xu Xu để cho ôm như thế, đến khi trở về tới phủ Quốc Công, khi dùng qua bữa tối, hai tắm rửa , đó một bộ áo lụa, Xu Xu đang định đến thư phòng để sách, nhưng mà bỗng nhiên Phó Liễm Chi ôm ngang lên, Xu Xu đột nhiên ôm lấy, hốt hoảng, đó lấy bình tĩnh, tay nàng khoác vòng qua cổ của , “Sư , thư phòng sách.”
Phó Liễm Chi cúi đôi mắt nàng, “Hôm nay chúng nên sớm nghỉ ngơi thôi.”
Giọng của mang ý đồ , Xu Xu vẻ như hiểu điều gì đó, nắm lấy vạt áo của kéo kéo một chút.
Xu Xu đặt lên giường, kéo rèm che ở ngoài giường xuống, ảnh của hai che khuất bên trong chiếc rèm che, một lúc , từ bên trong phát tiếng của Xu Xu trầm thấp hòa với tiếng thở dốc và còn chút tiếng rên nhè nhẹ, “Sư, Sư , mà……”
Giọng dần dần nhỏ nhẹ, Xu Xu đột nhiên rên một tiếng nho nhỏ, đó là tiếng nàng nghẹn ngào.
Bên trong dường như là còn một vài âm thanh như là nước đọng .
Xu Xu cảm thấy thể của cô bây giờ tự chủ , tất cả đều là cảm giác xa lạ, nàng lấy tay nắm thật chặt mép chăn, ngăn cản Thục vương tiếp tục, nàng rên rên nhẹ giọng tiếng kêu trầm thấp, “Sư , sợ.”
Thân thể cứng rắn của Thục vương ở phía bên cơ thể mềm mại của nàng.
“Ngoan, đừng sợ.” Phó Liễm Chi nhỏ giọng cực kỳ ôn nhu, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, đó ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-349.html.]
Xu Xu bỗng nhiên trừng mắt lên, nước mắt cũng chảy .
Phó Liễm Chi dịu dàng l.i.ế.m nước mắt đang chảy hai bên gò má của nàng, thấy Xu Xu thì thào , “Đau quá……”
Phó Liễm Chi dám cử động gì, chỉ hôn nàng, lau nước mắt của nàng, đó hôn nhẹ đôi môi mềm mại của nàng, đợi thể của Xu Xu dần dần trầm tĩnh .
…………
Bọn nha bên ngoài tuy tiếng nhưng cũng dám lên tiếng, gian phòng cũng xây dựng cách âm, bọn nha bên ngoài cũng một chút tiếng của hai vị chủ nhân ở bên trong.
Không bao lâu , bên trong gian phòng truyền đến tiếng Vương phi nương nương , còn là thương tâm.
Đôi mắt của Linh Thảo mang vẻ trông mong qua Trân Châu, “Trân Châu tỷ, Vương phi đang , là đau lòng nha……”
Trân Châu đỏ mặt, nhỏ giọng : “Đừng bậy.”
Nàng tuy cũng , hẳn là điện hạ và Vương phi đang động phòng, may mắn chỉ là động phòng thôi, nếu thì Phạm ma ma và phu nhân nếu mà thấy Vương phi như thế chắc chắn sẽ lo lắng mất.
Các nha cũng thở phào, cho dù như thế nào, điều chứng tỏ Vương phi nương nương điện hạ sủng ái, chỉ điện hạ ở chung phòng, hơn nữa ngày nào cũng ngủ cùng , nam nhân ai ở chung với một thiếu nữ tuyệt sắc như Xu Xu đây cũng sẽ nổi lên dục vọng, điện hạ cũng là nam nhân nên khó mà tránh khỏi.
Vương phi cứ nhỏ nhẹ như thế một lúc, cuối cùng còn kháng cự một chút.
Linh Thảo lo lắng cho nàng nhiều, ngây thơ nghĩ rằng điện hạ đang khi dễ Vương phi nương nương.
Thanh âm ở bên trong cứ tiếp tục như , kéo dài hơn một giờ