Nàng nghĩ , Thục Vương thật , gả đến Vương phủ Vương phi, nàng còn thể tiếp tục chẩn bệnh cứu , nàng sẽ tin là cung để đỡ cho nàng với Thuận Hòa đế.
“Bây giờ cũng quá muộn, nàng hãy ngủ thêm một lúc .” Phó Liễm Chi mặc áo bào , cất bước trở đến giữa giường, Xu Xu vẫn còn kinh ngạc qua ngài , bỗng Đại hoàng tử cúi xuống, hai tay chống ở giường, cúi đầu xuống hôn lên khóe môi mềm mại của Xu Xu, Xu Xu còn chút kinh ngạc, chờ Phó Liễm Chi rời nàng mới lấy tinh thần, nhịn sờ một chút khóe môi của , tựa hồ còn lưu sự ấm áp của ngài môi nàng.
Xu Xu tại giường, là đang nghĩ cái gì, một hồi lâu mới gọi bọn nha tiến trong phòng.
Sau khi dùng đồ ăn sáng và luyện tập một hồi, Xu Xu nghĩ cũng cần tiếp tục theo Trình để học tập.
Trình lưu ở phủ Quốc Công để dạy bảo Ngũ cô nương và Lục cô nương.
mà Xu Xu vẫn đến thư phòng sách luyện chữ, đây đều là do nàng luyện thành thói quen.
Xu Xu sách cũng quan tâm là sách gì, tứ thư ngũ kinh, các loại tạp ký thoại bản, thi từ ca phú, nàng đều thể xem hết, thậm chí nhiều sách đến nỗi thể là là hiểu, còn thể khai sáng tầm mắt mới, đây cũng là thôi.
Tới buổi trưa Phó Liễm Chi cũng trở về, ngài ở trong cung cùng Thuận Hoà đế thương lượng nghị sự. Sau khi Xu Xu ăn trưa xong thì nàng bắt đầu đến Đức Thiện Đường, nàng vẫn là giữ nguyên phong cách ăn mặc như xưa, vẫn ăn mặc như là một thiếu niên, lúc trở Đức Thiện đường, Phục thần y xem nàng cũng đổi thái độ, đó với nàng: “Trước tiên hãy tới hậu viện giúp sắc một ít thuốc, còn đây là phương thuốc, xong thì trở bốc thuốc cho .”
Đại đa các bệnh nhân của Đức Thiện Đường đều là mặt Xu Xu, cũng là nàng gả đến Vương phủ Vương phi, nghĩ mà nàng còn sẽ tới Đức Thiện Đường xem bệnh cho .
Mọi ai nấy đều cảm thấy vui mừng và cao hứng, ai cũng đều cần chào hỏi Xu Xu, dần dần cũng gọi nàng là Tống đại phu.
Mọi trong lòng rõ ràng, nàng con dâu của Hoàng gia, còn thể tiếp tục xem bệnh, đây cũng chỉ là do Thục vương ngầm đồng ý cho nàng, sợ là ngay cả hoàng đế đều ngầm đồng ý và tán thành.
Mọi cũng khỏi nghĩ đến, Thục vương thật đúng là sủng ái thê tử nha, Tống Tam cô nương cũng là vận may , nếu thật mà , dựa thế lúc của nàng, sợ là chỉ đến Hoàng gia , liền ngay cả Hoàng đế đối với nhi tức hẳn là đều nhiều yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-344.html.]
Tuy nhưng cũng gì nhiều, hơn nữa bản Xu Xu y thuật , giúp Đức Thiện Đường chữa trị cho nhiều bệnh nhân khỏi bệnh, tính tình hiền lành, tất cả đều thật sự cực kỳ yêu quý nàng.
Xu Xu thi thoảng nở nụ gật đầu chào , khi ở tiền viện nàng bắt chuyện với các bệnh nhân vài câu liền đến hậu viện để bắt đầu giúp đỡ sắc thuốc.
Bận đến tầm giờ Thân, bệnh nhân lúc ít nhiều, chỉ còn rải rác mấy , Phục thần y với Xu Xu: “Con về sớm , giờ nhiều nên một cũng đủ lo .”
Xu Xu gật đầu, đến tiền viện với Phục Vinh Xuân vài câu mới rời khỏi.
Nàng khỏi Đức Thiện Đường liền gặp chiếc xe ngựa của Thục Vương đang đỗ ở đầu ngõ, Xu Xu đầu với Trân Châu: “Hai xe ngựa của mà trở về , điện hạ đang ở phía chờ .”
Xu Xu trở bên cạnh xe ngựa, đẩy chiếc rèm , một đôi bàn tay cứng rắn đưa đến nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng
Xu Xu ngẩng đầu liền thấy Thục vương điện hạ đang đó, đưa tay đặt ở tay của , Thục vương đem nàng kéo lên xe ngựa.
“Điện hạ, ngài tại cũng tới đây ?” Xu Xu mềm giọng hỏi.
Phó Liễm Chi nàng vẫn mặc phong cách của thiếu niên, đó đưa tay xoa bóp lòng bàn tay của nàng, ôn nhu : “Ta cũng vặn từ trong cung trở về.”
Hắn tuy nhiều, nhưng Xu Xu cũng hiểu, vì hẳn là thuận đường tới đón nàng.
Xe ngựa chầm chậm theo hướng vương phủ chạy tới, Xu Xu đường cũng hỏi trong cung hôm nay những việc gì, chắc chắn đều là những chuyện triều đình, khẳng định thể tùy tiện hỏi , cho nên chỉ về những việc mà nàng ở Đức Thiện Đường.
Họ trở Vương phủ, đó dùng qua bữa tối.