Trên mặt Xu Xu lộ một tia ngạc nhiên, Thục Vương mà tiên dùng ngọc như ý vén chiếc khăn cô dâu của nàng, nàng nhớ kỹ mẫu bàn giao là, hẳn để chờ điện hạ xã giao xong thì đến ban đêm mới thể vén khăn đỏ của tân nương uống chén rượu giao bôi của phu thê cơ mà.
“Tới đây nào.” Phó Liễm Chi cầm tay của Xu Xu, mang theo nàng đến bên bàn, “Chúng tiên uống chút rượu giao bôi”
Xu Xu nhanh kịp phản ứng, hẳn là ngài sợ mang theo mũ phượng chờ đến buổi trưa mệt mỏi ?
Đi đến bàn, Phó Liễm Chi từ trong bầu rượu bạch ngọc rót hai dòng rượu ngọt thanh liệm, bưng lên một chén đưa cho Xu Xu. Xu Xu tiếp nhận, hai gò má ửng đỏ, trong lòng cũng khẩn trương kém.
Phó Liễm Chi bưng lên một chén rượu còn ở bàn, cùng cánh tay của Xu Xu tương giao với , ánh mắt một mực nàng như mãi ở đó rời.
Sau đó Thục Vương uống một cạn sạch, Xu Xu cũng thuận thế nâng chén rượu uống .
Có chút cay, nồng, nhưng còn thể tiếp nhận, Xu Xu nhẹ nhàng ho ho vài tiếng, Phó Liễm Chi dẫn nàng trở giường bên cạnh, nhỏ: “Chờ một lúc ngoài xã giao, nếu như nàng cảm thấy mệt mỏi thì cứ cởi mũ phượng xuống nghỉ ngơi một lúc , sẽ sai đưa đồ ăn uống tới cho nàng, những nha và hầu của hồi môn cho nàng cũng đang ở bên ngoài chờ, nếu cần bọn họ thì nàng cứ hô một tiếng liền thể cho bọn họ .”
Lời của Đại hoàng tử chậm rãi, thanh âm êm tai, như viên ngọc thạch.
Xu Xu nên cái gì, chỉ lắp bắp : “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-333.html.]
Phó Liễm Chi nàng một chút, một chút cũng sâu đậm, đó mới rời , Xu Xu dám nhiều, chỉ chằm chằm xuống mặt đất. Sau khi thấy đối giày gấm màu đỏ của Thục Vương bước cánh cửa, đợi đến lúc cửa phòng đóng , Xu Xu mới hít một thật sâu.
Nàng lúc mới triệt triệt để để cảm nhận chuyện , cuối cùng thì nàng gả cho , về nàng là Tam cô nương của phủ Quốc Công nữa, mà là Vương phi của Vương phủ.
Xu Xu đưa ngón tay qua , nàng vẫn khẩn trương, suy nghĩ nhiều chuyện m.ô.n.g lung, về nên như thế nào để cùng Thục Vương ở chung, còn nghĩ về những chuyện cần đối mặt, mũi chịu sào chính là chuyện giữa vợ chồng đêm động phòng hoa chúc.
Nghĩ đến quyển sổ , gương mặt phiếm hồng của Xu Xu trở nên trắng bệch, nàng vẫn còn chút sợ hãi về chuyện , tự hỏi: “Chuyện nên bây giờ .”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, đó là giọng của Trân Châu vang lên nhẹ nhàng “Cô nương……” mà câu còn xong liền giọng của Linh Lung chèn “Trân Châu, cô nương hiện tại là Vương phi, nhớ kỹ về là gọi là Vương phi, chuyện chuyện đùa, tuyệt đối thể gọi sai.”
Trân Châu sợ hãi lè lưỡi, đó : “Vương phi nương nương, nô tỳ từ phòng bếp nhỏ bên bưng một chút đồ ăn đồ uống đến cho đây, nô tỳ đưa ? Chờ một lúc còn chờ là lâu đó, ăn một chút đồ ăn lót thì mới ”
“Vào .” Xu Xu khẽ .
Trân Châu và Linh Lung khi liền đặt đồ ăn lên bàn đó rời , dù đây cũng là tân phòng, bọn họ cũng tiện lưu lâu, bọn họ đều ở bên ngoài chờ .
Xu Xu quá khẩn trương, cũng đói, hai canh giờ nhanh trôi qua, sắc trời tối xuống , gian phòng còn đốt hai cây nến đỏ to như tay em bé, bụng của nàng cũng ùng ục một tiếng, bây giờ nếu mà ăn thì cũng chịu , chờ một lúc nữa lỡ ở mặt Thục Vương mà bụng “cầu cứu” thì đúng là mất mặt, may mắn bàn còn chút điểm tâm lúc nãy Trân Châu và Linh Lung mang đến cho nàng, Xu Xu ăn hai miếng điểm tâm, đó uống chút nóng trở giường bên cạnh xuống chờ đợi.
Vừa xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm , đó là thanh âm của bọn nha hô lên: “Điện hạ…”, tiếp đó cửa phòng đẩy , Xu Xu ngẩng đầu lên…