Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-01-21 12:50:38
Lượt xem: 18

Lát nữa khẳng định sẽ không có thời gian rảnh để mà đi ăn đây, hôm nay Xu Xu thành thân, buổi trưa lúc ấy là giờ lành, đợi đến lúc người ta tới đón dâu đi vương phủ, buổi trưa Xu Xu cũng không thể ăn trưa được, phải chờ tới ban đêm, thành ra là như bỏ đói một ngày rồi!

Đường lão phu nhân cũng nói: “Cũng được thôi, làm vài món điểm tâm cho Xu Xu ăn no bụng lấy sức đi.”

Thế là trong phòng mọi người vây quanh hầu hạ Xu Xu dùng đồ ăn sáng, cháo tổ yến, còn có một đĩa sủi cảo tôm, uống chút canh ngọt.

Kỳ thật thức ăn cũng không coi là nhiều, mọi người cũng không dám cho Xu Xu ăn quá nhiều. Hôm nay bận nhiều chuyện, nếu như Xu Xu phải đi nhà xí cũng thật không thuận tiện.

Ăn vài thứ lót dạ xong, một người bắt đầu trang điểm khuôn mặt cho Xu Xu.

Làn da của Xu Xu rất tốt, căn bản không cần trang điểm gì thêm, nếu trang điểm thì dễ bị mất đi vẻ tự nhiên, cho nên chỉ vẽ vài nét lông mày cho nàng, vẽ mắt thêm cho đẹp, bôi lên một tí son nhẹ.

Đợi đến khi Xu Xu trang điểm xong, Thôi thị con mắt đỏ bừng lên, trong hốc mắt rưng rưng, vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Xu Xu, nên bà không muốn khóc lên, nhưng thật sự bà cảm thấy trong lòng quá cảm động, có chút nuối tiếc cũng có chút vui mừng.

Kế tiếp là phụ mẫu của Xu Xu dặn dò nàng vài câu, những người còn lại đều lui ra khỏi phòng.

Búi tóc Xu Xu đã chải kỹ càng, mang theo mũ phượng, khăn hỉ chưa đội lên, lúc này nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn qua phụ thân của mình, khóe mắt cũng không khỏi dần ướt át.

Thôi thị trở lại bên người Xu Xu, nắm chặt hai tay của nàng, “Hôm nay là ngày đại hỉ của con, Bảo nhi đừng khóc nhé……” Bà ấy khuyên Xu Xu đừng có khóc, thế nhưng chính khóe mắt của lại đỏ lên.

“Mẫu thân cũng không nên khóc.” Xu Xu cắn môi nói khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-331.html.]

“Được rồi được rồi, chúng ta đều không được khóc.” Thôi thị cầm tay Xu Xu không chịu buông, không ai biết được những khó khăn trong nội tâm của bà ấy nhiều năm qua, vừa gặp lại được Xu Xu mới có hai năm đã phải gả cho người ta, bà cảm thấy mình nợ Xu Xu rất rất nhiều, cả đời này đều thua thiệt cho Xu Xu.

Bên trong nội tâm của Tống Kim Lương cũng không cảm thấy tốt hơn Thôi thị, ông ấy chính là phụ thân của Xu Xu, nhưng kỳ thật chỉ chăm sóc Xu Xu được hai năm.

Mới tìm được Xu Xu hai năm nay, Xu Xu vậy mà đã liền phải đi thành thân, gả cho nhà người khác.

“Chúng ta để Xu Xu thua thiệt rồi.” Tống Kim Lương thở dài, lại nhìn nữ nhi của mình mà ôn nhu nói: “Trước kia ta với mẫu thân của con còn muốn lưu thêm con hai năm nữa rồi mới gả đi, chỉ là chuyện đính thân với Đại điện hạ cũng không phải chúng ta có thể sắp xếp được, Đại điện hạ tuổi tác không còn nhỏ, hoàng thượng cũng muốn để cho ngài ấy sớm thành thân, nói ra thiệt thòi cho Xu Xu. Nhưng mà Xu Xu hãy nhớ kỹ, về sau chúng ta cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với con nữa, nhưng chúng ta mãi mãi cũng là người thân yêu nhất của con, là mái ấm, là tấm chắn bảo vệ phía sau con, về sau mặc kệ cho dù có chuyện gì xảy ra, Xu Xu đều có thể đến tìm lại bọn ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho Bảo nhi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Kim Lương lộ vẻ ôn nhu của mình ra ngoài, ông ấy lần đầu tiên gọi Xu Xu là Bảo nhi thân mật như thế.

Bảo nhi là nhũ danh mà Thôi thị đặt cho Xu Xu.

Hai con mắt Xu Xu rưng rưng lệ nhòa, “Phụ thân, Xu Xu biết rồi.”

Tống Kim Lương vỗ vỗ bả vai của nữ nhi, “Vậy thì phụ thân đi ra ngoài trước, mẫu thân của con còn có lời muốn dặn dò, tâm sự với con”

Sau khi Tống Kim Lương rời đi, gian phòng chỉ còn lại mẹ con hai người bọn họ, Thôi thị lúc này kỳ thật rất là đặc biệt muốn khóc, nhưng một mực chịu đựng, kiềm chế lại nước mắt.

Thôi thị dùng khăn lau khóe mắt nói: “Phụ thân của con nói cũng đúng, ta muốn nói cho Bảo nhi vài lời trước khi con đi.”

Thế mà sau đó Thôi thị lại lôi kéo Xu Xu lại và nói liên miên rất nhiều rất nhiều lời, nói về năm đó bà sinh Xu Xu ra khổ cực như thế nào, cùng với những điều dày vò trong lòng bà ấy hai năm nay, lại xin lỗi Xu Xu, nói xong lời cuối cùng Thôi thị vẫn không nhịn được mà khóc lên, cuối cùng sợ Xu Xu cùng bà ấy khóc, Thôi thị nhét một quyển sách vào trong tay của Xu Xu, ấp úng nói: “Bảo nhi nhìn xem cái này đi, ta sẽ đi ra ngoài trước, không làm ảnh hưởng tâm tư của con nữa.”

Loading...