Sứ thần tới đây chơi, còn nhiều sự vụ bận rộn, một Triệu quý phi xử lý hết, Thuận Hòa đế mới kêu Ninh phi đến giúp đỡ một chút.
Ninh phi : “Thần hiểu.” Bà dứt lời liền về phía Xu Xu, bỗng nhiên cùng Thuận Hòa đế: “Thần còn một lời cùng Bảo Phúc huyền quân .”
Thuận Hòa đế biểu lộ nhàn nhạt, vui “Không ái phi lời gì với Bảo Phúc huyền quân?”
Ninh phi ôn nhu dịu dàng : “Thần chẳng qua chỉ là cảm thấy Bảo Phúc huyền quân hôm nay chút quá phận, thể vì ý thích bản cho tiểu công chúa mặt ở như thế? Chuyện chút quy củ, huống chi của Tiêu Thận quốc thiện chiến, nếu như vị công chúa ghi hận với Bảo Phúc huyền quân, thì chỉ Bảo Phúc ảnh hưởng mà cả chúng cũng lẽ bồi thường? Thần cũng chỉ là vì suy nghĩ cho Bảo Phúc huyền quân.” Bà ngược hi vọng công chúa của Tiêu Thận quốc tức giận lên và dùng cổ trùng để xử lý tiện tỳ họ Tống , nếu như thế thì càng giải quyết giúp bà một mối hận. ở mặt Đế vương và Thục Vương, khẳng định thể như .
Thuận Hòa đế lạnh nhạt : “Ái phi cảm thấy nên để Bảo Phúc huyền quân chịu thua, chiến mà bại , để cho Đại Ngu quốc mất mặt với Tiêu Thận quốc ?”
Thấy Đế vương tức giận, Ninh phi cũng luống cuống, vội vàng : “Hoàng Thượng, thần, thần ý , chỉ là lo lắng Bảo Phúc huyền quân, nếu như Tiêu Thận công chúa thẹn quá hoá giận nổi giận với Bảo Phúc huyền quân thì nên xử lý như thế nào cho ? Huống chi thần còn , dùng những hình phạt như cổ trùng cho tiểu công chúa hả giận cũng , mấy tháng đầu cũng phản ứng gì, bình thường là chờ mấy tháng mới, mới thể xảy chuyện……”
“Miệng chó cho dù cố cũng nhả ngà voi,” Thuận Hòa đế nhịn mắng Ninh phi một câu, “Cút cho trẫm.”
“Thần xin cáo lui.” Ninh phi hổ nên sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lui .
Phó Liễm Chi gì, biểu lộ lạnh lùng, chờ đến khi Ninh phi lui , : “Phụ hoàng, nhi thần xin cáo từ.”
Thuận Hòa đế : “Được , các ngươi cũng nên sớm về nghỉ ngơi .”
Trần Vượng Đức tự đưa Thục Vương và Xu Xu rời khỏi đại điện, chậm rãi đưa xuống thềm đá cẩm thạch.
Đưa đến thềm đá, Trần Vượng Đức dừng bước, đó phân phó hai tiểu thái giám khác dẫn Thục Vương và Xu Xu tiếp tục xuất cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-307.html.]
Đi chỗ đỗ xe ngựa cửa hoàng cung, giờ chỉ còn xe ngựa của Xu Xu và Thục Vương, Trân Châu giờ vẫn còn canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, thấy Xu Xu liền vui vẻ vẫy gọi, “Cô nương, bên bên ”
Xu Xu hôm nay còn đồng ý với Hỏa Diễm là sẽ thăm nó, lúc chỉ thể để Trân Châu về phủ Quốc Công , nàng và Thục Vương trở về vương phủ.
Đến khi trở về vương phủ, khẳng định ở bên cạnh tâm sự với sư phụ và dùng một bữa tối, đó xem Hỏa Diễm một chút, một hồi lâu mới xong hết sự việc, đến lúc Thục Vương đưa nàng về phủ Định Quốc Công là gần giờ Tuất.
Sau khi xuống xe ngựa, Xu Xu qua Thục Vương trong xe, ôn thanh : “Sư , về phủ , ngài cũng về sớm nghỉ ngơi ”
“Được ” Phó Liễm Chi đáp một tiếng, khuôn mặt của dần ẩn trong xe ngựa, chút lờ mờ, Xu Xu thấy giọng thanh lãnh của vang lên, “Sư đừng sợ hãi.”
Xu Xu sợ run, “Sợ cái gì cơ?”
Trong chốc lát , Xu Xu mới hiểu sợ hãi mà chính là nàng đừng sợ hãi công chủ của Tiêu Thận quốc dùng cổ trùng để xử lý nàng.
Xu Xu : “Sư đừng lo lắng, sợ .” Nàng vốn dĩ sợ, cam lộ thể giải tất cả loại độc thế gian , trong đó cũng bao gồm cả cổ trùng, trắng là, cổ trùng cũng là một loại độc.
“Được , mau trở .” Hắn .
Xu Xu cũng mặc kệ trong xe thấy , nàng phất phất tay với ở phía trong xe, đó mới trở về phủ Quốc Công.
Thôi thị cũng ngủ, bà cũng còn chờ Xu Xu trở về phủ, khi thấy Xu Xu trở về, phu thê hai họ mới an tâm chìm giấc ngủ.
Xu Xu trở Thấm Hoa viện, gặp báo xa-li và sư tử xổm ở cửa thùy hoa đón nàng trở về, nàng qua vuốt vuốt hai “con mèo” nhỏ , đó chúc chúng một tiếng ngủ ngon, trở về phòng rửa mặt ngủ.