Suối Tiên Trong Mơ - Chương 293
Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:12:21
Lượt xem: 34
Con hổ trắng với đôi mắt xinh đẹp màu xanh da trời nhìn chằm chằm Xu Xu một lát, mới chậm rãi đi về phía hai người.
Nó đi lặng lẽ không một tiếng động, trên bộ lông màu trắng tuyết pha lẫn vài đường vân màu xám, hơn nữa nó đã trưởng thành, lại là hổ đực nên thật sự rất cao lớn, thân hình vạm vỡ, tứ chi có lực hơn rất nhiều so với Tiểu Lỵ và Tiểu Bạch của nàng.
Xu Xu đánh giá tứ chi của nó, nếu chân sau đứng thẳng thì e là có thể cao đến mười xích (*).
(*): Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng 1/3 mét.
Nó còn cao lớn uy mãnh hơn hai con ở nhà nàng, Xu Xu nhẹ nhàng lùi về sau hai bước, trốn sau lưng Thục Vương, đương nhiên vẫn có hơi sợ.
Lúc con hổ trắng qua đây Phó Liễm Chi liền dừng bước chân, nhìn tiểu cô nương trốn sau lưng hắn.
Con hổ trắng chậm rãi thong thả đi đến bên cạnh Phó Liễm Chi, sau đó – –
Vòng qua hắn, đi đến trước mặt Xu Xu, nó ngửa cái đầu lông lá xù xì nhìn chằm chằm Xu Xu, sau đó đưa cái đầu qua cọ cọ cái tay đang nắm chặt thành quyền buông xuống bên chân của Xu Xu.
Xu Xu mở to mắt, cúi đầu liếc nhìn con hổ.
Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, sợ hãi trong lòng liền biến mất hết, cảm thấy nó cũng đáng yêu như báo xa-li và sư tử trắng ở nhà mình, nhịn không được chậm rãi vươn tay, sờ đầu con hổ trắng một cái.
Lông cũng rất mềm, nhưng sờ không thích bằng hai con thú ở nhà nàng, hai con thú kia uống cam lộ lớn lên nên da lông vô cùng xinh đẹp.
Xu Xu đối xử với những con mãnh thú này rất thân thiện nên hình như chúng nó cũng rất thích nàng.
Trong lòng Xu Xu mềm nhũn ra, không nhịn được liền hỏi Thục Vương: “Điện hạ, nó tên là gì vậy?”
“Hỏa Diễm.” Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói.
Trước đây, con con hổ trắng này cũng rất bám hắn, nhưng sau khi được một tuổi, dần dần không đi theo hắn nữa, có lãnh địa của riêng mình, ngày thường đều ở lại trong phủ tùy ý hoạt động, cũng không gần gũi người.
Hỏa Diễm? Hai má Xu Xu hơi đỏ lên, tên này thật là dễ nghe, nhớ đến hai con thú kia của nhà nàng…
Có vẻ như Hỏa Diễm rất thích Xu Xu, cứ như vậy đi theo Xu Xu và Phó Liễm Chi đến Tiền viện.
Tiền viện có nhóm nô tài canh giữ, họ sửng sốt khi nhìn thấy điện hạ dẫn theo một cô nương xinh đẹp về, bên cạnh cô nương lại còn Hỏa Diễm đi theo.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Hỏa Diễm bám lấy người.
Dọc theo đường đi đều là tiếng cười mềm mại đáng yêu của cô nương gia: “Điện hạ, Hỏa Diễm thật đáng yêu.”
Trong đầu Phó Liễm Chi vang lên tiếng cười nhạo, làm gì có chuyện đáng yêu? Rõ ràng tính tình cũng gần như hắn, hiện tại lại cứ quấn lấy tiểu cô nương người ta, thật là vô sỉ.
Đến Tiền viện, hắn dẫn Xu Xu đến thư phòng, lập tức có tiểu tư dâng nước trà hoa quả lên, có một chùm quả xinh đẹp như thạch anh tím trong đĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-293.html.]
Lần đầu tiên Xu Xu nhìn thấy quả này, thấy rất lạ liền hỏi: “Điện hạ, đây là quả gì?”
Phó Liễm Chi nói: “Đây là quả nho mấy ngày trước nước Tây Vực đưa đến.”
Sau khi hắn về, phụ hoàng liền sai người mang đến vương phủ cho hắn một rổ, hắn không thích đồ ngọt, nhưng nghĩ nàng sẽ thích.
Xu Xu nếm một quả, rất ngọt, nàng thích.
Thấy con hổ trắng ngoan ngoãn nằm bò trước mặt nàng, Xu Xu cũng rất thích nó, ngắt lấy một quả nho đưa đến trước mặt nó: “Hỏa Diễm có muốn ăn một quả hay không?”
Hỏa Diễm nhìn nàng một cái, chậm rãi đưa cái đầu lông lá xù xì của nó đến gần tay Xu Xu, thè lưỡi ra l.i.ế.m liếm quả nho.
Xương gai trên đầu lưỡi hơi l.i.ế.m liếm vào bàn tay Xu Xu, lòng bàn tay có chút ngứa.
Xu Xu nhẹ cười vài tiếng, trên mặt xao động ôn nhu tươi cười.
Sắc mặt Phó Liễm Chi đen đi vài phần, hắn nói: “Hỏa Diễm, ra ngoài.”
Con hổ trắng nhìn Phó Liễm Chi một cái, đôi mắt con thú không chút gợn sóng, nằm bò lên chân Xu Xu không thèm nhúc nhích.
Xu Xu tội nghiệp nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ…” Nàng muốn chơi với Hỏa Diễm nhiều hơn.
Đối với con hổ trắng của hắn thì lại gần gũi thân thiết, còn đối với hắn thì lại như người xa lạ, mày kiếm của hắn hơi nhíu: “Nàng đừng gọi ta kiểu xa lạ như thế.” Cũng có thể gọi tên chữ của hắn mà.
Gọi điện hạ rất xa lạ sao?
Đôi mắt ướt sũng của nàng đối diện với khuôn mặt căng thẳng của hắn, vậy phải gọi là gì được đây?
Hai người đều có cùng sư phụ, Xu Xu suy nghĩ, thử thăm dò mở miệng, hỏi: “Vậy, sư huynh nhé? Có thể để Hỏa Diễm ở thêm một lát được không?”
Phó Liễm Chi liếc mắt nhìn Xu Xu một cái, tai nhọn cũng hơi đỏ lên, hắn nói: “Được.”
Xu Xu liền vui vẻ chơi cùng Hỏa Diễm một lát nữa, một người một hổ cứ như vậy mà ăn sạch sẽ cả đĩa nho, trong lúc đó cũng không hề cho Phó Liễm Chi lấy một quả.
Ăn hết nho rồi, Xu Xu mới nhớ đến việc bắt mạch cho Thục Vương, nói: “Điện… Sư huynh, muội bắt mạch cho huynh nhé.”
“Được.” Phó Liễm Chi nói.
Xu Xu liền di chuyển cái đôn thêu đến trước mặt hắn.
Phó Liễm Chi vươn cánh tay ra, đặt trên gối của hắn, Xu Xu liền cúi người ngồi trước mặt hắn, vươn ngón tay mảnh nhỏ nhẹ nhàng đặt lên trên mạch của hắn.
Khuôn mặt nhỏ của Xu Xu cực kỳ nghiêm túc, lúc nàng bắt mạch cho người khác đặc biệt chăm chú.
Nàng bắt mạch rất tỉ mỉ chu đáo, lại nhấc mí mắt hắn xem đồng tử mắt, lại còn bảo hắn há miệng thè lưỡi ra.