“Đại hoàng , về khi nào ?” Phó Lệ Tố vẻ vui.
Thực trong cung chỉ ba gần tuổi , chơi chung từ nhỏ đến lớn, lúc Phó Lệ Tố hiểu chuyện, Đại hoàng biên thành luyện, là những chiến tích của Đại hoàng mà lớn lên, cho nên vô cùng sùng bái Phó Liễm Chi.
Phó Liễm Chi : “Qua tìm Nhị hoàng của luyện võ.”
Phó Lệ Tố kích động : “Đại hoàng , cũng nữa, lâu cùng luyện võ với Đại hoàng .” Tuy hiện tại trời tối, nhưng vẫn đại điện chuyên để luyện võ.
Lúc hai qua, Phó Lệ Nguyên vẫn ngủ, đang sách trong thư phòng, Thục Vương và Tam hoàng qua, nhíu mày, đương nhiên thể từ chối gặp.
“Đại hoàng , đột ngột trở về ?” Phó Lệ Nguyên đón hai trong đại điện, ấm giọng chuyện với hai .
Không đợi Phó Liễm Chi , Phó Lệ Tố : “Đại hoàng mới về, ba chúng lâu lắm cùng luyện võ, Đại hoàng qua đây luyện tập vài trận.”
Phó Lệ Nguyên ngưng , đang hoài nghi Đại hoàng chuyện đó vài ngày xuống tay với Xu Xu, cho nên mượn cơ hội đánh cho một trận ?
Đương nhiên hài lòng, nhưng Tam hoàng cao to hơn , cuối cùng cũng hoàng nắm cổ đẩy đẩy kéo kéo một đường đến chỗ luyện võ.
Không đến đại điện, mà đến bãi đất trống bên ngoài, đuốc cháy sáng trưng, ánh lửa rừng rực.
Phó Liễm Chi một đấu hai, hai đều đánh .
Phó Lệ Tố chỉ đánh mấy quyền, còn Phó Lệ Nguyên thì thảm, chỗ nào lành, mặt mũi bầm dập, một cánh tay gãy xương, cuối cùng cho đỡ về tẩm cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-288.html.]
Phó Lệ Nguyên thương nặng, đặc biệt là mặt, sưng đến mức mặt mũi gì, lúc đưa về tẩm cung Vệ Sở Tuyền hoảng sợ, lập tức sai cung tỳ mời thái y qua đây, thái y nhanh chóng đến chẩn bệnh cho Nhị hoàng tử, thấy Nhị hoàng tử bầm dập mặt mũi cũng giật , cánh tay còn gãy xương, cũng dám hỏi nhiều, chỉ lo trị liệu.
Vệ Sở Tuyền chút lo lắng, sợ Nhị hoàng tử truyền khẩu dụ gọi Xu Xu tiến cung, may mà chỉ giường, thì tỉnh táo, nhưng mở miệng.
Đương nhiên là định mời Xu Xu tiến cung.
Vệ Sở Tuyền lặng lẽ thở phào, đang suy đoán xem rốt cuộc là ai đánh Nhị hoàng tử thành bộ dạng , vẻ như Đại điện hạ về cung, trong cung ai dám bắt nạt Nhị điện hạ, đánh Nhị điện hạ thành bộ dạng chỉ thể là Đại điện hạ, Vệ Sở Tuyền âm thầm nghĩ, đáng đời Nhị điện hạ.
Thái y xử lý xong miệng vết thương mặt Phó Lệ Nguyên, cánh tay gãy xương băng gạc cố định .
Thái y khỏi, Ninh phi tin tức liền vội vàng mặc quần áo chạy đến, thấy hoàng nhi giường, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ của bà phần nhăn nhó, giận dữ hỏi đám thái giám bên cạnh: “Là ai đánh Nhị hoàng tử thành bộ dạng ?”
Tiểu thái giám lạnh run, quỳ gối đáp: “Bẩm nương nương, là, là Thục Vương điện hạ về cung, gọi Nhị điện hạ qua trường luyện võ, dùi mài võ nghệ…”
Đây mà là dùi mài? Đây rõ ràng là đánh hoàng nhi của bà .
Ninh phi tức giận, ngón tay nắm chặt cái khăn lụa trơn bóng, bà cho tất cả lui xuống, trong tẩm cung chỉ còn hai mẫu tử họ, Ninh phi bộ dạng chẳng của hoàng nhi đang giường đau lòng : “Tên súc sinh dám tổn thương con như .”
Phó Lệ Nguyên thản nhiên : “Mẫu phi, đừng nên Đại hoàng như , nếu là súc sinh thì con cái thứ gì chứ?”
“Tất nhiên con là hoàng nhi của bản cung , là bảo vật quý giá nhất trong hoàng cung .” Ninh phi buồn bực : “Bản cung tìm hoàng đế, Đại hoàng tử cũng thật quá đáng, thể đánh hoàng nhi thành như chứ.”
“Mẫu phi, cần.” Phó Lệ Nguyên giường, khuôn mặt sưng phồng phân biệt cái gì màn lụa mềm mại chậm chạp : “Ai bảo con mơ tưởng đến Tam cô nương Tống gia chi, tố cáo với phụ hoàng chỉ hoàng nhi tự rước lấy nhục.”
“Quả thật là vì ả tiện nhân gây .” Ninh phi căm hận : “Bộ dáng trưởng thành đúng là hại nước hại dân, ai cưới thì đó xui xẻo, dù nó trị hết căn bệnh ghét nữ tử của Đại hoàng tử thì thà rằng cứ tìm g.i.ế.c c.h.ế.t nó , cũng chỉ là thứ đồ chơi một nông phụ nuôi dưỡng, cho dù vẻ ngoài xinh thì cũng xứng với hoàng nhi của bản cung.”