Tống Ngọc Tông ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng, “Con cũng chỉ tên họ, mẫu cảm thấy ngay cả tên con cũng chính là tam ? Hay chính bản mẫu cũng cảm thấy lời của con đúng?”
Cao thị tức giận đến mức đầu óc ong ong, bà thật sự chính nghiệt tử do sinh cho tức giận đến chịu , một cái tát đập lưng , “Vô liêm sỉ, cái gì .”
“Tống Ngọc Tông!” Tống Kim Phong tức giận quát lớn : “Con mau tới từ đường quỳ hai canh giờ cho .”
Đối với trưởng tử , Tống Kim Phong cũng bất đắc dĩ, rõ ràng từ nhỏ ông nhúng tay dạy dỗ, nhưng nó vẫn ngỗ nghịch đến thế . Bản ông là trưởng tử của phủ Quốc Công, ngày sẽ kế thừa tước vị, Tống Ngọc Tông cũng là trưởng tử của ông, cũng sẽ thừa kế tước vị, nhưng tính tình nhi tử như thế, Tống Kim Phong thật sự lo lắng tước vị của Tống gia sẽ mất trong tay của trưởng tử .
Nếu Xu Xu suy nghĩ trong lòng của đại bá phụ, chắc chắn sẽ cảm khái một câu, đại bá phụ thật đúng là liệu sự như thần.
Tính cách của đại nóng nảy dễ xúc động, đời Tống Ngưng Quân lợi dụng, thậm chí liên lụy đến cả phủ Quốc Công, phủ Quốc Công sụp đổ theo.
Xu Xu cảm thấy đại thật ngốc.
Thôi thị bất đắc dĩ, vội vàng mở miệng, “Đại ca đại tẩu, hôm nay khuya , thời tiết trở lạnh, nên để Ngọc Tông tới từ đường, huống chi chuyện vốn cũng gì lớn.”
Tuy rằng cháu trai Xu Xu như , nhưng Thôi thị hiểu rõ đứa cháu bản tính , một nhà, thỉnh thoảng mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường.
Tính cách của Ngọc Tông chút xúc động, cũng ý , thậm chí còn đối xử tệ với đám trong nhà, lúc vì bệnh của Ngọc Đình, còn chạy khắp đại giang Nam Bắc tìm thần y chữa bệnh cho , cũng chính tìm Phục thần y.
Cao thị mẫu , vẫn luôn đau xót con , cũng đứa con đến từ đường chịu phạt.
trượng phu gia chủ, ông mở miệng, Cao thị cũng thể gì.
Tống Ngọc Tông càng sợ, từ nhỏ đến lớn quỳ ở từ đường bao nhiêu , cho nên bước khỏi mái hiên định đến từ đường bên .
Xu Xu bóng dáng đại , thầm thở dài.
Đời , nàng vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, đuổi nàng khỏi phủ Quốc Công, như đại sẽ xảy chuyện gì.
Phủ Quốc Công cũng sẽ sa sút.
Xu Xu ngẫm nghĩ một hồi, chính vì báo thù mà che mờ hai mắt, rơi vực sâu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-28.html.]
nghĩa là nàng sẽ tha thứ cho Tống Ngưng Quân, nàng sẽ chấm dứt ân oán giữa hai .
Không chỉ , nàng còn giành cuộc sống của chính , hy vọng đời ở phủ Quốc Công đều khỏe mạnh, suôn sẻ, nàng cũng sẽ tìm một phu quân yêu thương nàng, dưỡng dục đứa nhỏ của chính .
Cuối cùng Tống Ngọc Tông vẫn phạt quỳ hai canh giờ.
Trên đường trở về Xu Xu im lặng .
Đi qua đường đá mòn tĩnh lặng, Tống Ngưng Quân đến nghiêng đầu Xu Xu , “Muội , buổi sáng ngày mai tỷ tới gọi , chúng cùng qua đình viện của tổ phụ.”
Thôi thị thấy, : “Như cũng , tỷ hai con qua bên lão gia, Xu Xu rèn luyện thể cho , nhưng cũng thể nóng vội, còn gầy yếu, tiến hành tuần tự từng bước.”
Xu Xu : “Mẫu yên tâm, con hiểu rõ.”
. . . . . . . . . . . .
Sáng sớm hôm .
Xu Xu rời giường rửa mặt chải đầu, nàng bảo Trân Châu tìm cho một bộ y phục thoải mái chút.
Nàng qua viện của tổ phụ rèn luyện thể.
Tống Ngưng Quân ở bên ngoài chờ, đợi đến lúc Xu Xu , thở của nàng chút nghẹn .
Xu Xu giả bộ ngước mặt trời, quần áo đơn giản thoải mái, mái tóc đen buộc gọn đầu.
Khuôn mặt đơn giản như thế cho chói mắt, nàng là nữ tử cũng nhịn mà lâu hơn chút, chờ đến lúc Xu Xu dậy thì , chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Trong lòng Tống Ngưng Quân chút níu chặt, nàng thoải mái.
nhanh nàng loại bỏ cảm giác , đó nở nụ với Xu Xu: “Xu Xu, chúng cùng qua viện của tổ phụ .”
Xu Xu gật đầu.
Cho dù nàng thích Tống Ngưng Quân, nhưng hiện tại cũng thể tùy ý tỏ thái độ với Tống Ngưng Quân.