Trữ thái hậu vuốt phật châu cổ tay : “Tống Tam cô nương phẩm hạnh trong sáng, là đích nữ phủ Quốc Công, tuy rằng khi còn nhỏ gặp qua chút chuyện nhưng cũng thể chính phi của ngươi .”
Bà cũng thích Xu Xu, cô nương nhỏ cho trưởng bối liếc mặt cái thấy thương yêu.
Phó Lệ Nguyên nhẹ nhàng gõ bàn, chậm rãi : “Cho nên chi bằng Hoàng tổ mẫu tứ hôn cho nhi thần và Tống Tam cô nương .”
“Chuyện .” Trữ thái hậu do dự hạ, “Hôn sự của ngươi dù cũng phụ hoàng ngươi đồng ý mới .”
Không Tống gia đồng ý , dù bà cũng đẻ của Thuận Hòa đế, việc hôn nhân của mấy vị hoàng tử bà thể hỏi đến nhưng cũng thể trực tiếp tứ hôn.
Phó Lệ Nguyên trầm mặc, “Nhi thần thật sự thích Tống Tam cô nương, còn xin hoàng tổ mẫu giúp nhi thần, tứ hôn Tống Tam cô nương cho nhi thần.”
Trữ thái hậu rốt cuộc vẫn thể đồng ý, : “Đợi hoàng tổ mẫu đến hỏi ý kiến phụ hoàng con một chút.”
Phó Lệ Nguyên nhắm mắt, “Cũng , đa tạ hoàng tổ mẫu .”
Trữ thái hậu đau lòng Nhị hoàng tử, chờ rời tìm Thuận Hòa đế, chuyện để Thuận Hòa đế tứ hôn Tống Tam cô nương cho Nhị hoàng tử.
Thuận Hòa đế gõ bàn, ngẩng đầu : “Trẫm mẫu hậu truyền khẩu dụ để Tống Tam cô nương tiến cung bắt mạch cho trắc phi của Lệ Nguyên, đây là chủ ý của Lệ Nguyên ? Trẫm cũng vòng vèo với mẫu hậu , việc hôn nhân trẫm đồng ý, nha đầu là Liễm Chi thích, chờ Liễm Chi trở về thì cũng định việc hôn nhân của chúng, hoặc là để trẫm tứ hôn cho bọn chúng. Mẫu hậu để cho Lệ Nguyên chọn khác , khuê tú thế gia trong kinh thành nhiều, nếu chọn , trẫm sẽ giúp chọn một cũng .”
Sắc mặt Trữ thái hậu trắng bệch, bà là Lệ Nguyên lợi dụng .
Trong lòng Trữ thái hậu thở dài, mặt vẫn ôn hòa, “Hoàng đế, ai gia quả thật nhưng nếu hoàng đế rõ, ai gia cũng hiểu , cũng sẽ rõ ràng với Lệ Nguyên, để tìm một khác thích chính phi.”
Thuận Hòa đế gật đầu, “Như cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-273.html.]
Trữ thái hậu trở tẩm cung, chờ đến lúc Nhị hoàng tử đến chỉ thể lời của Thuận Hòa đế với Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử trầm mặc một lát, mới : “Nhi thần hiểu .”
Rời khỏi tẩm cung thái hậu, Phó Lệ Nguyên qua bên mẫu phi.
Trữ phi là một trong bốn phi, nhưng thực tế trong hậu cung của Thuận Hòa đế nhiều, nhiều năm ông tuyển tú.
Trữ phi bảo dưỡng vô cùng , làn da trắng nõn, đôi mắt chút giống Phó Lệ Nguyên, là một đôi mắt hồ ly phong tình, thấy nhi tử mặt mày trầm lặng trở về bà liền hỏi chuyện gì.
Phó Lệ Nguyên chuyện từ đầu đến cuối với Trữ phi, đương nhiên cũng tin Thục Vương sẽ thích Xu Xu.
Trữ phi xong lạnh, “Rốt cuộc thì phụ hoàng ngươi thật sự yêu thương lão đại, cái gì cũng giữ cho , nhưng bản cung , đem Tống cô nương cho cũng lãng phí.” Bọn họ đều hoài nghi Thục Vương bệnh , cho nên mới thể đụng nữ tử, cho dù thực sự gả Xu Xu gả cho Thục vương, chẳng là sống quả phụ cả đời ?
Phó Lệ Nguyên nhẹ giọng : “Nếu hoàng bệnh tiện nhưng chờ phụ hoàng tứ hôn, nếu và Tống Tam cô nương con nối dòng, như là bất lợi với chúng .”
Trữ phi suy nghĩ, mày nhăn , bà hiểu vấn đề là Thục Vương bệnh gì , cũng là Lệ Nguyên chọn ai chính phi, mà là sống c.h.ế.t thể để cho Thục Vương cơ hội con, nếu Hoàng Thượng vốn sủng , đợi con nối dòng, khẳng định là vị trí thái tử ở trong tay .
Trữ phi nghiêm mặt : “Hoàng nhi đúng, Tống Tam cô nương thể gả cho trưởng của con, là nương tìm nàng chữa bệnh cho Trắc phi của con, con tiếp xúc với nàng nhiều hơn một chút, con dung mạo xuất chúng, tính cách cũng hơn Thục Vương nhiều, thế nào cô nương cũng sẽ thích, đợi đến lúc nàng thích con, cho dù bạn thì cũng , chính phi cũng , trắc phi của con cũng , nếu nàng vẫn chịu mắc câu, chúng còn biện pháp khác.”
Phó Lệ Nguyên ở tháp trải lông cừu, nhớ tới khuôn mặt đoan chính nghiên lệ hề tỳ vết của Tống Tam cô nương, l.i.ế.m liếm môi.
Nhất định Tống Tam cô nương , cho dù là dùng biện pháp gì, chỉ là mỹ mạo thể ôm lấy , huống chi còn là nữ nhân hoàng trúng.
Trữ phi còn đang lải nhải , “Trắc phi của con cũng thật là vô dụng, cưới nàng thì tổ phụ nàng còn là thái phó, là con gà mái trứng, cho dù hoàng nhi cưới Tống Tam cô nương thì cũng nên tìm một trắc phi nữa , sớm sinh hạ hoàng tự thì còn thể đổi tình cảm của phụ hoàng con.”
Phó Lệ Nguyên nhẹ giọng : “Mẫu phi, vội.”