Phong Thu Thủy là cô nhi, theo như trí nhớ của những năm lăn lộn giang hồ, chuyện gì cũng trải qua, sư phụ, ai luyện một nội lực như thế nào.
Trong chốn giang hồ, quen nhiều nhưng bằng hữu chân chính, từng Liễm Chi cứu một mạng, còn ân tình trả.
Đã lâu g.i.ế.c nhưng tính là lui khỏi giang hồ, cũng suy nghĩ nhiều, nếu trả nhiều bạc thì sẽ g.i.ế.c .
Cho nên đồng ý giúp Xu Xu giải quyết Tống Ngưng Quân.
Qua bốn năm ngày, Phong Thu Thủy con đường quan binh áp giài Tống Ngưng Quân nên đuổi theo suốt đêm.
Núi hoang rừng rậm nước sông chảy xiết, núi đá đen, con đường khó , hai binh lính đánh xe ngựa, một xe phía dùng để kéo Tống Ngưng Quân.
Nàng còn tỉnh táo lắm, dọc đường cũng nếm trải đủ thứ, hai tay dây thừng trói, một cánh tay đau đến c.h.ế.t lặng, nàng còn trong lồng gỗ, đôi mắt mở to trung, bầu trời âm u, chỉ mây mênh mông, nàng đột nhiên cảm giác xe ngựa ngừng , hai binh lính nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Mặt Tống Ngưng Quân chút đổi bọn họ tới gần.
Trong đó một gã lớn tuổi bình tĩnh : “Chúng nhận lệnh thể để cho ngươi còn sống đến biên cương, chúng tiễn ngươi ngay ở đây.”
Tống Ngưng Quân kéo kéo khóe môi, gì hết, môi nàng tái nhợt khô nứt, nàng đầu tiếp tục ngửa đầu trời mênh mông.
“Xuống !” Binh lính mở lồng gỗ, kéo Tống Ngưng Quân ngoài, nàng miễn cưỡng lên.
“Ngươi nhiều chuyện ác, tính cho ngươi sống sót, kiếp đầu thai .” Hai vực sâu vạn trượng bên cạnh, đại khái là đang nghĩ đẩy xuống đó kiểu gì cũng tan xương nát thịt, một binh lính khác nhỏ giọng : “Đầu Nhi, nàng chuyện ác như , kiếp thể đầu thai thành , chừng chỉ là một súc sinh.”
“.”
Bọn họ rõ là ai mạng Tống Ngưng Quân, thể là phủ Định Quốc Công, cũng thể là Hoàng đế trong cung, quan mệnh lệnh, bọn họ chỉ thể theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-264.html.]
Lúc đang định đẩy xuống, bên cạnh vang lên một tiếng nhạo, “Các ngươi tính toán cứ đẩy xuống như là xong chuyện?”
Hai binh lính nơi phát âm thanh thì thấy một nam tử áo trắng ôm kiếm trong ngực, chung quanh còn sương mù lượn lờ giống như đạp mây mà đến, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, bên cạnh vách đá đen rừng rậm như giống như là một yêu vật, vô cùng tà mị.
Tống Ngưng Quân cũng chậm chậm đầu về phía .
Mặt nàng chút đổi, hai tròng mắt c.h.ế.t lặng.
Phong Thu Thủy nhíu mày, “Quá .” Xấu đến mức mất tâm tình g.i.ế.c .
Quả nhiên cũng là tới g.i.ế.c nàng a, Tống Ngưng Quân nhẹ.
“Ai, thật là náo nhiệt a.” Cách đó xa một nam tử mặc xiêm y màu đen khuôn mặt bình thường, qua là một gương mặt tươi .
“Phong đại hiệp cũng ở đây .” Liên Thành tủm tỉm, là do điện hạ phái tới g.i.ế.c Tống Ngưng Quân, nghĩ tới nhân duyên của nữ nhân chút nào, mạng nàng thật nhiều.
Phong Thu Thủy cũng Liên Thành, hừ một cái.
Hai binh lính chút mơ màng, đột nhiên hai tới đây, bọn họ cái gì đây?
Phong Thu Thủy lời vô nghĩa, rút kiếm, bóng rút kiếm loáng một cái, hai binh lính thậm chí còn rõ, bất chợt thấy tiếng kêu của Tống Ngưng Quân.
Liên Thành tấm tắc lắc đầu, “Quả nhiên kiếm của Phong đại hiệp nhanh, là vị nào mua Phong đại hiệp.”
Đầy là sát thủ nổi danh trong võ lâm, điện hạ ân với , cho nên vô cùng thích điện hạ.
“Không chuyện của ngươi.” Phong Thu Thủy rút kiếm khỏi n.g.ự.c Tống Ngưng Quân, mặt chút đổi , kiếm đ.â.m giữa trái tim nhưng qua mắt của khác thì chỉ như chạm đầu mũi kiếm, ánh mắt của dừng cổ Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân thể thở , sắc mặt trắng bệch.