Lý Dực thấy quan sai, trong lòng cũng hồi hộp nhưng vẫn bình tĩnh.
Quan sai hỏi liên quan thế nào đến chuyện cướp Bạch Cư Tự một năm , chối phăng chịu nhận, quan sai lạnh một tiếng, : “Ngươi chịu nhận cũng , trong tay những tên cướp vẫn còn giữ mấy ngàn lượng ngân phiếu lúc ngươi cho, ngân phiếu còn chương ấn và cửa hiệu đổi tiền, đến lúc đó đến tiền trang điều tra liền ngân phiếu là của ai, xem ngươi còn chống chế nữa ? Rốt cuộc tại ngươi mua chuộc bọn cướp chuyện , Tam cô nương miếng ngọc bội đáng mấy đồng.”
Sắc mặt Lý Dực trắng bệch, liếc mắt Tống Ngưng Quân một cái.
Sắc mặt Tống Ngưng Quân cũng tái nhợt y như .
“Ngươi cái tên khốn .” Trong cơn giận dữ, Lý Trung Thiên tát một bạt tai mặt ấu tử, tức giận mắng: “Rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì mà sai khiến như hả!” Ông tin tưởng nhi tử của sẽ vô duyên vô cớ c.h.é.m g.i.ế.c vì một miếng ngọc, đầu óc hỏng mới thể tốn năm ngàn lượng bạc đến Bạch Cư Tự cướp một miếng ngọc.
Lý Dực hé răng, Lý Trung Thiên giáng xuống một bạt tai nữa, : “Nghiệt tử, còn mau cho rõ ràng , cho dù ngươi nghĩ vì bản , thì cũng nên suy nghĩ cho nương ngươi, bà lớn tuổi , nếu ngươi xảy chuyện gì thì bà chịu đựng chứ, ngươi mau cho rõ ràng .”
Nhớ đến mẫu tuổi già, Lý Dực cắn răng.
Cuối cùng vẫn căm hận : “Rõ ràng chính là Tam cô nương , nhưng tất cả đều nàng che mắt, miếng ngọc là của mẫu Nhị cô nương, Nhị cô nương lấy để vật kỷ niệm, nhưng Tam cô nương đưa, Nhị cô nương quá nhớ nhung mẫu sinh, nhớ đến ơn sinh thành của mẫu sinh, chỉ còn một vật kỷ niệm, nhưng Tam Cô Nương cứ nhất quyết chịu đưa thứ đó cho Nhị Cô Nương.”
Rốt cuộc Xu Xu nhịn , lạnh một tiếng, : “Ngọc bội là nhặt khi còn bé lên núi hái củi, dưỡng mẫu cho khi nào chứ? Rốt cuộc ngươi Tống Ngưng Quân lừa dối như thế nào?”
Ánh mắt nàng chuyển đến sắc mặt tái mét của Tống Ngưng Quân, : “Cuối cùng vì ngươi ngọc bội đến ? Ta thật sự hiểu.”
“Cái gì?” Lý Dực mờ mịt : “ rõ ràng Nhị cô nương , rõ ràng là…”
“Ngươi đồ ngu ngốc !” Lý Trung Thiên vô cùng tức giận, quát: “Ngươi nàng lừa gạt !”
“Làm thể, thể…” Lý Dực vẫn chịu tin, về phía Tống Ngưng Quân, : “Nhị cô nương, rõ ràng ngươi thứ là của mẫu sinh ngươi, giữ vật kỷ niệm, cầu xin giúp, cầu xin tìm trong giang hồ để họ diễn kịch, chỉ cần thể lấy ngọc bội, sẽ chấp nhận cho năm ngàn lượng ngân phiếu.”
Tiêu , thứ đều tiêu tan hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-255.html.]
Tống Ngưng Quân nhắm mắt gì, nàng cũng gì nữa.
Nàng vốn cuộc sống vinh hoa phú quý, vướng sai lầm chứ? Toàn bộ thứ đều bắt đầu từ Tống Ngưng Xu trở về.
Tống Ngưng Quân chậm rãi nhắm hai mắt , nước mắt lăn dài xuống.
Lý Dực liền hiểu , thì nàng thật sự lừa .
Trong viện im ắng, ai ngờ rằng dưỡng nữ phủ Quốc Công thể thâm hiểm độc ác đến mức , giống như đang xem khác diễn một vở kịch.
Một vở kịch như , khiến cho họ sởn cả gai ốc.
Tống Xương Đức mệt mỏi : “Nếu như rõ sự việc xảy thì phiền các bắt lên quan nha tra hỏi cho rõ ràng .”
Ông dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Tống Xương Đức ngước mắt qua, thấy Tống Ngưng Quân cầm lấy một con d.a.o găm đ.â.m về phía Xu Xu, mặt điên cuồng : “Tống Ngưng Xu, nếu do ngươi thì sẽ rơi kết cục , lúc ngươi nên c.h.ế.t , vì Tôn thị đánh c.h.ế.t chứ!”
Khoảng cách giữa Xu Xu và Tống Ngưng Quân gần, lúc phát hiện , kịp ngăn cản.
Khóe mắt Thôi thị nứt : “Xu Xu!”
Lúc tất cả cho rằng Xu Xu trốn thoát , chắc chắn sẽ d.a.o găm đ.â.m một nhát tim.
Thì rơi trong mắt Xu Xu, động tác của Tống Ngưng Quân chậm, nàng theo bản năng theo động tác trong bộ chưởng pháp, bước chân sang bên cạnh, nghiêng , d.a.o găm lướt ngang qua n.g.ự.c nàng, Xu Xu thuận thế giơ cánh tay lên, tung một chưởng n.g.ự.c Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân giáng một chưởng lập tức cả bay về hai ba trượng, ngã cột mái hiên, trong miệng phun một dòng m.á.u tươi.
Mọi vốn kịp nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc Tống Ngưng Quân bay , tiếng mãnh thú rống giận vang lên.