Hai đều là mặt một chút cảm xúc, mắt phía nhàn nhạt như thấy, nửa điểm gặp .
Tống Ngưng Quân định thỉnh an Thịnh thị nhưng lúc Thịnh thị vẫn còn đang ngon giấc. Nàng đành trở . Vừa lúc đó, Lưu ma ma cùng nha tới. Thấy , Tống Ngưng Quân khách khí tiến đến mỉm chào Lưu ma ma.
Lưu ma ma cũng truyền lời giống với Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân mỉm : “Thuốc của Tam chính là thuốc , tổ mẫu ăn ngon ngủ , dưỡng đủ tinh thần, khí sắc chắc chắn sẽ trở nên hơn.”
Lưu ma ma cũng lên, nhẹ nhàng : “Quả thật là , giấc ngủ lão phu nhân càng ngày càng hơn ”
Tống Ngưng Quân giương môi mỉm , ở trong lòng nghĩ đến, “Tổ mẫu ngài dù yêu thương nhưng cũng tuyệt đối nên ghét bỏ Quân nhi nha, Quân nhi cũng là hành động bất đắc dĩ, vì ngay cả ngài cũng bắt đầu thiên vị với Tống Ngưng Xu, vì chịu giúp Quân nhi chọn lựa một nhà xứng đáng, Quân nhi thực sự cách nào khác mới hạ sách .”
Tống Ngưng Quân rời một lúc , Thịnh thị ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh , lúc tỉnh nàng còn chút m.ô.n.g lung, chậm rãi chống đỡ giường dậy, gọi Lưu ma ma.
Lưu ma ma gọi Hàm Đông lúc đang lưng, bà nhanh chân nhà giúp dìu lão phu nhân chậm rãi rời giường.
Hàm Đông dẫn bọn nha nối đuôi , mỗi đều bưng lấy chậu đồng đựng nước ấm, khăn trắng thơm phức mùi hương ngào ngạt phòng hầu hạ lão phu nhân rửa mặt.
Lưu ma ma chẳng tại , lòng bà chút bất an, nhưng vẫn mỉm tiến lên ân cần: “Lão phu nhân, ngài hôm nay ngủ hơn mấy hôm , khí sắc hồng nhuận hơn ”
Thịnh thị chút mờ mịt, bà một hồi lâu mới gật gật đầu, “Ta ngủ , một đêm mộng mị. Giống như một loại ảo giác như an nghỉ. Tốt, lắm.”
Lão phu nhân rửa mặt một lúc, nhẹ nhàng cùng Lưu ma ma chuyển sang bàn dùng đồ ăn sáng, ngón tay từ từ múc một chút cháo yến đưa lên miệng, sắc mặt bà đỏ, Lưu ma ma thầm bà an tâm hơn chút, sắc mặt như , khẳng định là tinh khí thần .
Buổi chiều Thịnh thị phật đường niệm kinh, hiện tại cũng đổi thành xế chiều niệm kinh, ban đêm sớm ngủ.
Lão Quốc Công gia gặp bạn già mỗi ngày ngủ sớm, còn bà, “Lão bà , mỗi ngày chuyện gì, cũng rèn luyện thể, so với ngủ còn sớm hơn.” Nói xong thấy bà phản ứng, mắt nhắm, bả vai còn lộ một nửa , kéo kéo chăn lên cho bà, nhẹ nhàng trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-248.html.]
Xu Xu Thịnh thị mỗi ngày sáng sớm sẽ dậy chậm chút so với ngày thường, mấy ngày nay tạm thời đến thỉnh an tổ mẫu, nàng ở tại thư phòng rèn luyện một chút chữ.
Tam Nương bên vẫn dò bất cứ tình huống nào bất thường, nhưng mà hẳn là sắp tin tức, Xu Xu nghĩ đến mau mau bắt lấy mấy tên giặc cướp, sớm giải quyết chuyện Tống Ngưng Quân mới .
Việc đó như thế nào còn ,vì hiện vẫn tin tức của bọn cướp , nhưng Xương Hồng viện bỗng nhiên xảy chuyện.
Xu Xu ngày đó còn đang ở Đức Thiện đường giúp xem bệnh, là Hạnh nhi đến Đức Thiện đường tìm nàng, Hạnh nhi sắc mặt trắng bệch, tròng mắt rưng rưng, thở nhưng trông thấy Xu Xu liền ròng : “Cô nương, xong , lão phu nhân xảy chuyện.”
Xu Xu dừng , thất thần đầu óc trống rỗng m.ô.n.g lung, đó nàng chớp mắt mờ mịt, “Ngươi cái gì?”
Hạnh nhi nức nở, : “Cô nương mau trở phủ thôi, Quốc Công gia phái nha thự tìm ba vị lão gia trở về ”
“Tổ mẫu thế nào ?” Xu Xu dậy, nàng chút chao đảo, chân như nhũn .
Hạnh nhi lau nước mắt, mới qua tình hình, “Sáng nay Hàm Đông tỷ tỷ của Xương Hồng viện tới, sắc mặt khó coi, lão phu nhân đêm hôm qua chìm giấc ngủ từ sớm, hiện tại cũng vẫn tỉnh , mà hô hấp, để, …. để… nô tỳ mau mau gọi cô nương về .”
Xu Xu sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt, lảo đảo ngoài, đầu đụng bên cạnh tủ thuốc mà nàng một chút cảm giác nào.
“Nhanh, mau mau về,” Trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là thanh âm ong ong, ngay cả giọng của sư phụ ở bên cạnh đều .
Phục thần y thấy Xu Xu thấy gì, ông với Cân Phục Vinh: “Ngươi trông cho thật kỹ Dược đường, theo sư ngươi phủ Quốc Công một chuyến.”
Dứt lời, Phục thần y mang theo cái hòm thuốc tay , vội vàng theo Xu Xu Đức Thiện đường, Hạnh nhi dẫn bọn họ lên xe ngựa, thẳng tiến một đường hướng phía phủ Quốc Công.
Trên đường , Xu Xu đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng, nàng một mực lẩm bẩm : “Đều tại , đều tại , sớm nên nghĩ đến.”