Lại thêm chuyện Tống Ngưng Quân nhiều ngày mơ thấy bình ngọc, nàng liền đoán hẳn là bình ngọc thật sự mất, còn liên hệ gì với nàng nên mới mớ thấy bình ngọc nữa.
Vì thế Tống Ngưng Quân bỏ qua chuyện tìm kiếm bình ngọc.
Ngược càng thêm chăm chỉ học tập, theo lão quốc công luyện kiếm mỗi sáng.
Xu Xu nhiều ngày ăn ngủ , yên tâm dưỡng thương.
Mỗi ngày đều dùng non nửa chén cam lộ, thực tế nàng cũng rõ mỗi ngày trong bình bao nhiêu cam lộ, mỗi ngày nàng cần dùng bao nhiêu mới đủ.
Mỗi ngày nàng uống một ít, còn lén nhỏ một hai giọt chén của Thôi thị, Tống Kim Lương, Tống Ngọc Cẩn và Tống Ngọc Đình.
Mỗi uống cam lộ thì tạp chất trong cơ thế sẽ trực tiếp bài trừ qua da thịt.
Nàng sợ nhà dị thường, mỗi đều trộm nhỏ một hai giọt nước , bọn họ uống xong.
Người của nhị phòng, chỉ Tống Ngưng Quân, nàng cho một giọt nào.
Về phần công hiệu khác của cam lộ, nàng cũng rõ.
Trước mắt chỉ dùng đơn giản như , đó nàng còn pha loãng vài giọt tưới cho cây cỏ trong đình viện.
Chỉ mấy ngày , hoa cỏ trong đình viện của nàng xanh um tươi , sức sống bừng bừng, thấy còn mắt hơn so với lúc .
Qua bốn năm ngày, nàng với Thôi thị thương thế còn đáng ngại, ngoài mua sắm.
Thôi thị đương nhiên cho phép, Thôi thị bận rộn mấy ngày liền, bạn với nàng, nên bảo Tống Ngưng Quân bồi nàng cùng .
Xu Xu cũng nguyện ý, nũng với Thôi thị: “Mẫu , con mang Trân Châu theo là , tỷ tỷ mỗi ngày sách còn luyện kiếm, vất vả .”
Trân Châu là nha nhị đẳng trong viện Xu Xu, là một tiểu nha đầu trung thành và tận tâm, tuổi tác khác Xu Xu là mấy, khuôn mặt tròn tròn xinh xinh.
Thôi thị nghĩ Quân Nhi gần đây đúng thật là bộn bề nhiều việc, cũng gọi tới bạn với nàng nữa, vì bà nắm tay Xu Xu : “Vậy , con mang theo Trân Châu, còn mang theo mấy thị vệ nữa mới .”
Chuyện xảy ở chùa Bạch Cư, Thôi thị cũng xảy hai, cho nên bây giờ nhà cửa đều mang theo thị vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-23.html.]
Xu Xu liền cùng Trân Châu xe ngựa ngoài.
Còn hai thị vệ theo , đều là cao thủ trong phủ.
Xu Xu vẫn định đến nơi hẻo lánh, nàng chỉ dạo quanh tiệm sách.
Xu Xu ở tiệm sách tìm ít sách thuốc, thậm chí còn tìm thấy hai cuốn liên quan đến binh pháp, giá đắt, nhưng nàng đều mua, định đưa cho Tống Ngọc Đình .
Tâm nguyện của tứ chính là khi thể thể tập võ, chiến trường.
Mặc kệ tâm nguyện thành , nàng đều cưng chiều tứ .
Đến tối khi Xu Xu về nhà, xe ngựa ít sách thuốc.
Còn mấy cuốn binh pháp.
Xu Xu gọi bọn nha giúp nàng mang sách trong phòng, tự mang mấy cuốn binh pháp qua chỗ Tống Ngọc Đình.
Nàng ôm sách qua đình viện của Tống Ngọc Đình, lúc Tống Ngọc Đình đang tựa tháp sách, đùi đắp một thảm nhung.
Tống Ngọc Đình sinh bệnh, hàng năm ốm đau giường, làn da tái nhợt, thể gầy yếu, nhưng lớn lên vẫn tuấn, giống dung mạo của Tống gia.
Tống Ngọc Đình thấy tiếng động liền ngẩng đầu Xu Xu, mày nhíu , “Tỷ sang đây gì?”
Xu Xu vui vẻ cầm mấy quyển sách trong tay đưa cho Tống Ngọc Đình, “Tứ , hôm nay tới tiệm sách thấy mấy cuốn sách nên mua tặng cho .”
Tống Ngọc Đình chằm chằm quyển sách tay nàng, bất mãn : “Tam tỷ, tỷ đây là đang châm chọc ? Biết rõ bệnh đến ngay cả đường cũng đủ sức, còn sách binh pháp gì, còn thể chiến trường bày trận g.i.ế.c địch ?”
“Tứ , nhất định sẽ khỏe lên.” Xu Xu đặt sách ở bàn bên cạnh Tống Ngọc Đình, kiên định .
Đời tứ nhất định sẽ hơn.
Tống Ngọc Đình thấy khuôn mặt nàng nghiêm túc, rốt cuộc cũng quát nàng nữa, nhịn hỏi, “Hôm nay tỷ ngoài mua những gì?”
Xu Xu xuống cạnh , đuôi mày khóe mắt đều đầy ý , “Ta mua ít sách thuốc.”
Tống Ngọc Đình nhịn lẩm bẩm trong miệng nàng, “Tỷ mua gì? Còn bằng để nhị tỷ dạy tỷ cầm kỳ thi họa, mua mấy tập tranh về, tỷ bây giờ là cô nương thế gia, học tập lễ nghi cũng quan trọng, hoặc là theo tổ phụ rèn luyện thể, cường kiện thể, ở bên bồi tổ phụ tổ mẫu cũng .”