Suối Tiên Trong Mơ - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-01-10 18:22:00
Lượt xem: 29
Sau khi Tần Yến Đường cự tuyệt, Tần huyện lệnh lại chửi nhi tử của mình ngay trước cửa Hàn Lâm viện, còn nói tuổi mình cũng đã lớn, sau này nếu không có Uyển Nương thì ông ta sống thế nào.
Quan viên lui tới Hàn Lâm viện cũng đồng tình với Tần Yến Đường, sao lại có người cha như vậy chứ, thật là quá thảm.
Xu Xu nghe vậy cũng hiểu Tần Yến Đường thật sự khổ sở, nhịn không được nói: “Vậy cuối cùng thì thế nào?”
Chuyện này bọn họ không biết rõ lắm, mười ngày qua nàng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày về đến thư phòng đều chải đầu rửa mặt rồi đi ngủ.
Thôi thị cũng rất đồng tình với đứa nhỏ này, “Cuối cùng Uyển Nương bị đánh mấy trượng rồi thả ra ngoài, hơn nữa chuyện này đã đến tai Hoàng Thượng, hoàng đế tức giận, đã truất bỏ chức quan huyện lệnh.”
Thật là xứng đáng, Xu Xu thầm nghĩ.
Dù sao Tần Yến Đường cũng là tân khoa Trạng Nguyên, còn là Trạng Nguyên thi đỗ lúc mới có mười bảy tuổi, Trạng Nguyên lang tài hoa xuất chúng như vậy, sau này khẳng định là trụ cột quốc gia, lại bị người khác nhục nhã oan uổng như vậy, hoàng đế cũng không thể dễ dàng tha thứ, trực tiếp truất bỏ chức quan của Tần huyện lệnh.
Xu Xu nhịn không được có chút đồng tình với Tần Yến Đường, hỏi: “Vậy hắn ta sẽ vẫn ở nhà chúng ta dùng bữa sao?”
Thôi thị cười nói: “Hắn cũng là đứa nhỏ đáng thương, không có nhiều bằng hữu trong kinh thành, nơi trọ cũng xa xôi, ngày thường trong nhà chỉ có một mình hắn, cho nên Nhị ca của con để hắn tới nhà chúng ta ăn.”
Xu Xu gật đầu, “Như vậy cũng được.” Nhị ca cũng không có nhiều bạn.
Hai mẹ con hàn huyên một lát, bên ngoài vang lên giọng nói của Tống Ngọc Cẩn, “Mẫu thân và Tam muội ở trong phòng sao?”
Thôi thị cười nói: ” Tam muội của con cũng đã trở lại, Ngọc Cẩn tìm Tam muội làm gì?”
Tiếng bước chân của Tống Ngọc Cẩn cùng với tiếng cười đi vào, “Là Tần huynh, hắn biết hai ngày tới là sinh nhật mười bốn tuổi của Tam muội muội nên đã cố ý vẽ bức họa làm quà tặng cho Xu Xu.”
Nói xong, Tống Ngọc Cẩn và Tần Yến Đường đi vào trong phòng, ánh mắt Tần Yến Đường dừng trên Zcô gái bên cạnh Thôi thị.
Tim hắn ta đập nhanh hơn, người khác nhìn vào sẽ nhận ra dị thường, hắn ta chỉ có thể đi theo bạn mình đến trước mặt hai người, hắn ta chắp tay nói với Thôi thị: “Bái kiến Nhị phu nhân.”
Thôi thị rất thích Tần Yến Đường, cười tủm tỉm để cho nhi tử và hắn ta ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-228.html.]
Hai người ngồi xuống ghế thái sư, Tần Yến Đường lấy ra một bức hoạ đang cuộn tròn đến, “Nhận được ân tình lúc trước của Tam cô nương, lại thông qua Ngọc Cẩn biết sắp tới là sinh nhật của Tam cô nương nên ta đã cố ý vẽ một bức để làm quà sinh nhật cho Tam cô nương, cũng cảm tạ ân tình lúc trước của Tam cô nương.”
Thôi thị cười nói: “Mau đem tới ta xem nào.”
Tần Yến Đường cầm bức hoạ cuộn tròn đi tới trước mặt Thôi thị, Thôi thị nhận bức hoạ, mở ra sau đó phải nhịn lại tiếng thốt lên, “Bức tranh thật là đẹp quá.”
Trên bức hoạ đó là một cô gái đang tuổi cập kê, đứng ở trong đình viện trước bàn điều chế thuốc, bên người có một con báo xa-li nằm úp sấp, cạnh chân còn có một con sư tử trắng đang đứng, hai mãnh thú trong bức tranh đã được vẽ lên vô cùng nhu hòa, cô gái ôn nhu và mãnh thú uy phong lẫm lẫm tạo nên một phong cách đẹp khác lạ.
Tần Yến Đường ôn thanh nói: “Tần mỗ tự tiện vẽ, biết được Tam cô nương có hai sủng vật, dù chưa nhìn thấy hai sủng vật này, nhưng theo lời truyền miệng của người ngoài mà biết, cả gan vẽ lại Tam cô nương và hai sủng vật, hy vọng Nhị phu nhân với Tam cô nương thích.”
Thôi thị nhìn thấy thì rất thích, Xu Xu trong bức tranh ngây thơ đáng yêu, hai sủng vật cũng uy phong dũng mãnh.
Xu Xu cũng tiến đến bên cạnh Thôi thị nhìn thử, vừa nhìn nàng đã thích.
Tần Yến Đường không chỉ có phối màu đẹp mà nét vẽ cũng tốt, Xu Xu nhớ rõ hai mươi năm sau, mỗi bức tranh họ Tần vẽ đều đáng giá ngàn vàng.
Xu Xu không thạo vẽ tranh, tuy rằng cầm kỳ thư họa nàng đều học, chữ viết đã luyện được không tồi, nhưng vẽ tranh còn cần thiên phú, nàng thì không có thiên phú để vẽ tranh, bức tranh vẽ ra cũng chỉ là miễn cưỡng vừa mắt.
Xu Xu cười nói: “Tần đại ca, tranh này của huynh thật là đẹp.”
Trong lòng Tần Yến Đường như nếm qua mật, hắn ta ôn thanh nói: “Tam cô nương thích là tốt rồi.”
Xu Xu gật đầu, “Ta rất thích, cám ơn Tần đại ca.”
Thôi thị cười nói: “Để ta cho người đóng khung lại rồi treo trong phòng của Xu Xu đi.”
“Mẫu thân, treo tại thư phòng là được rồi.” Ngày thường thời gian nàng ở thư phòng còn nhiều hơn, hơn nữa báo xa-li và sư tử trắng cũng luôn làm bạn với nàng ở thư phòng.
Nói đến sư tử trắng, từ lần Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công tới đây cầu hôn suýt chút nữa bị sư tử trắng cắn đã nửa tháng trôi qua, nghe nói Kỷ thị bị Thuận Quốc Công cấm không cho ra khỏi phủ.
Sau đó sư tử trắng liền hoàn toàn ở lại phủ Định Quốc Công, thành sủng vật của Xu Xu, hơn nữa sau khi Kỷ thị tới Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn trong viện đã không còn sợ sư tử trắng nên Xu Xu bắt đầu nuôi thả, nhưng tạm thời không ai dám tới gần sư tử trắng, nếu tới gần nó thì nó vẫn kháng cự một chút, cả ngày nó chỉ quấn lấy Xu Xu, Xu Xu không ở nhà thì nó quấn lấy báo xa-li.