Quan Bình viện.
Khoảng cách từ nơi đến chi thứ hai xa, nhưng cách đến viện của lão Quốc Công gia và lão phu nhân Thịnh thị ở gần, ở giữa một khu vườn ngăn cách.
Mỗi buổi sáng Tống Ngưng Quân đều qua viện bên để thỉnh an Thịnh thị.
Hôm nay thức dậy, Tống Ngưng Quân yên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, ngón tay run rẩy, trong đầu lượt hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ.
Tim nàng cũng co rút lên theo.
Bên ngoài Xuân Đào nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, dậy ?”
Nha theo Tống Ngưng Quân đến Quan Bình viện đều là những lúc hầu hạ Tống Ngưng Quân.
Những nha cũng là kẻ giẫm cao nâng thấp, Tống Ngưng Quân là con của nông phụ, giả mạo thiên kim Phủ Quốc Công suốt mười ba năm, họ cũng cam tâm tình nguyện theo Tống Ngưng Quân đến Quan Bình viện, khó tránh khỏi thất lễ, lấy nước lạnh cho Tống Ngưng Quân rửa mặt, đồ ăn đưa đến đều nguội lạnh.
Tống Ngưng Quân cũng ác độc, ngay lập tức kêu đánh hai nha năm mươi hèo, cho bán khỏi phủ.
Hai nha là trực đêm cùng ngày hôm đó, buổi sáng thức dậy, Tống Ngưng Quân gọi các nàng vài , một lúc hai nha mới chậm chạp đến.
Tống Ngưng Quân mặc quần áo , liền sai kéo hai nha ngoài, cho gọi tất cả nha hầu hạ nàng đình viện.
Tống Ngưng Quân thờ ơ đám nha hầu trong đình viện quát mắng mà cam tâm tình nguyện , nhàn nhạt : “ là huyết mạch thực sự của phủ Quốc Công, nhưng như thì chứ, Phủ Quốc Công nuôi dưỡng mười ba năm, tổ phụ tổ mẫu đều gì thêm, mà đám nô tì các ngươi dám coi thường , ban đầu lúc ở chung với phụ mẫu , hề bạc đãi các ngươi, bây giờ chỉ là ở xa chi thứ hai thôi, mà các ngươi dám đối với như , quên cho các ngươi , tuy chuyển khỏi chi thứ hai, nhưng lúc rời khỏi đó, mẫu giao hết khế ước bán của các cho .”
Cũng là Tống Ngưng Quân nắm bắt cái mạng nhỏ của mấy họ.
Nàng đánh g.i.ế.c hoặc là bán các nàng ngoài đều thể tùy ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-224.html.]
Cho nên đều biến sắc, Tống Ngưng Quân nhanh chậm : “Hai ả nha lơ là thất lễ lúc trực, cũng nên dạy dỗ một chút, đánh phạt năm mươi hèo.”
Bà tử to khỏe buộc hai nha da thịt non mềm lên ghế, đánh năm mươi hèo.
Đánh đến nửa bong da tróc thịt, Tống Ngưng Quân mới sai kéo hai xuống dưỡng thương, dưỡng xong sẽ bán khỏi phủ.
Đến lúc nhóm nô tài bên nàng mới thật sự trung thành, ngay cả khế ước bán đều trong tay Nhị cô nương, cho dù nàng huyết mạch phủ Quốc Công thì cũng là chủ tử, còn các nàng chỉ là nô tì thôi.
Ban đầu, Xuân Đào cũng suy nghĩ khác, nhưng hiện tại trung thành .
Biết chỉ trung thành theo Nhị cô nương thì may còn thể con đường sống.
Tống Ngưng Quân hồn, liếc mắt Xuân Đào một cái, : “Hầu hạ mặc quần áo .”
Nàng nhớ đến chuyện trong mơ, càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, để Xuân Đào và hai nha khác hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Sáng sớm, Tống Ngưng Quân qua thỉnh an Thịnh thị, thấy Xu Xu cũng vội vàng đến thỉnh an, còn mấy vị cô nương khác trong phủ nữa.
Đối diện với khuôn mặt xinh như ngọc của Xu Xu, Tống Ngưng Quân nhớ đến phượng bào trong giấc mơ, trong lòng nàng cuồng, gắt gao bóp chặt lòng bàn tay.
Xu Xu và Ngũ cô nương, Lục cô nương Tam phòng đến thỉnh an Thịnh thị, lúc mới định thì gặp Tống Ngưng Quân, sắc mặt nàng vẻ lắm.
Mấy nàng nghiêng rời .
Tống Ngưng Quân phòng Thịnh thị, Thịnh thị cũng mới dậy bao lâu, Lưu ma ma đang ghế con bóp chân cho Thịnh thị, còn tít mắt : “Tam cô nương thực sự tâm, thuốc dưỡng sinh phối cho lão phu nhân thật sự vô cùng hiệu quả, lão nô thấy gần đây sắc mặt lão phu nhân hồng nhuận lên ít.”
“Ta cũng thấy hiệu quả, cơ thể nhẹ nhàng, đêm ngủ ngon, đây khi nào mà dễ ngủ như chứ, đêm khuya cứ một tiếng động nhẹ liền tỉnh dậy, từ lúc dùng thuốc dưỡng sinh Xu Xu phối cho, đêm thể ngủ một mạch tới sáng.” Thịnh thị vui tươi hớn hở: “Xu Xu là đứa bé lòng hiếu thảo, lão nhân gia cũng gần đây ông còn choáng váng đầu nữa, mỗi sáng thức dậy sắc mặt đều hồng nhuận.”