Thôi thị thấy bà từ bỏ ý định, trong lòng não nề, nhưng mặt thể hiện, bà : “Ta đây cũng thật với phu nhân , kỳ thật tính toán để Xu Xu tìm một môn hộ quá cao, Xu Xu học y, cũng ủng hộ nàng học y, nàng cũng đứa nhỏ thích bỏ dở nửa chừng, nàng thành , vẫn thể tiếp tục chẩn bệnh cho khác như , xuất đầu lộ diện như , xin hỏi phu nhân đồng ý một con dâu như ?”
Kỷ thị nhíu mày, “Tuy rằng Đại Ngu khoan dung với nữ tử, nhưng Xu Xu vẫn là tiểu thư khuê các, hiện tại học y giúp đỡ điều trị thì cũng ,
nhưng khi gả cho khác còn thể xuất đầu lộ diện chẩn bệnh cho , nào thiên kim phủ Quốc Công nào chẩn bệnh cho bần dân chứ?”
Ý nghĩa là cho phép, bọn họ cũng nghĩ tới thể diện phủ Thuận Quốc Công, về Vũ nhi kế thừa tước vị, Xu Xu trở thành phu nhân Quốc Công, tước vị đích phu nhân nhất đẳng ngoài chẩn bệnh cho thì thành cái gì?
“Phùng phu nhân đương nhiên con dâu xuất đầu lộ diện, nhưng đây là lý tưởng khát vọng của Xu Xu, cho nên thương lượng với nàng , tìm cho nàng môn hộ thấp một chút, nàng thể tiếp tục học y cứu , cho nên chỉ thể từ chối phu nhân ngài, việc hôn nhân của Xu Xu tự nàng gật đầu thì mới .”
Kỷ thị đổi sắc mặt.
“Các ngươi cũng quá dung túng đứa nhỏ trong nhà , cô nương phủ Quốc Công như nàng cũng thể tự hiểu lấy, thể bậy, như là tổn hại thể diện phủ Quốc Công!”
Thôi thị mỉm , “Xu Xu là đứa nhỏ của chúng , phiền Phùng phu nhân giáo huấn đứa nhỏ, chúng cảm thấy Xu Xu như , nàng nguyện ý học y cứu , chúng cũng tôn trọng quyết định của nàng.”
Kỷ thị thật sự tức giận, thể gì Thôi Minh Tuyết.
Bà đè xuống tính tình : “Nhị phu nhân, là thiệt tình thực lòng đến nhi tử xin cưới Tam cô nương.”
Thôi thị : “Thật , Xu Xu quả thực là phù hợp với phủ Thuận Quốc Công, xin phu nhân chớ cưỡng cầu nữa, phận thế tử tôn quý, bộ dạng xuất chúng, kết hôn với cô nương như thế nào đều dễ dàng, thật sự thích hợp với Xu Xu.”
“Được , với ngươi như mà ngươi vẫn cự tuyệt.” Kỷ thị dậy, mặt lộ vẻ não nề, liên tiếp ba từ ‘’ thể thấy tức giận nhẹ.
Thần sắc Thôi thị đổi, “Ta vẫn như , Xu Xu thích hợp với thế tử, xin phu nhân tìm hiền thê nhà khác.”
Kỷ thị dậy phất tay áo, sắc mặt khó coi, “Ta chờ xem, chờ xem Tam cô nương nhà ngươi lấy bộ dáng như thế nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-217.html.]
Dứt lời, Kỷ thị phản ứng Thôi thị, phụng phịu rời .
Thôi thị thèm ngăn đón bà , nhưng cũng dậy theo, tiễn ngoài.
Vừa vặn Xu Xu tới tìm Thôi thi chút việc gặp Kỷ thị.
Kỷ thị thấy nữ hài tử mặc váy mềm, da thịt trắng nõn như tuyết cũng ngẩn ngơ một lúc.
Thực tế bà vì ân oán với Thôi thị, nếu yến hội mặt Thôi thị thì bà sẽ , bởi cũng gặp Xu Xu.
Lúc thấy Tống Tam cô nương, bà mới bức họa Tống Tam cô nương chỉ mới họa một nửa vẻ .
Kỷ thị nhíu mày, vì Thôi thi cự tuyệt bà nên bà thích Xu Xu hơn.
Xu Xu tới tìm Thôi thị là lấy quyển sách để đây mấy ngày , gặp Kỷ thị nhưng nàng bà , nhưng mẫu mời đến chính sảnh, ăn mặc cũng phú quý bức , hẳn là phủ nhân nhà ai trong kinh thành nên nàng chỉnh đốn trang phục phúc lễ, “Bái kiến phu nhân.”
Kỷ thị lạnh một tiếng, “Ngươi chính là Tống Tam cô nương ? Nghe ngươi lấy sư tử trắng nhà , đây là tính toán chiếm mà trả ?”
Bà chính là tức giận Thôi thị, thấy Xu Xu mỹ mạo như , cho nhi tử bà thiết ăn uống, nhịn mà chế nhạo Xu Xu hai câu.
Xu Xu sắc mặt lãnh đạm, vị mắt chính là Thuận Quốc Công phu nhân.
Xu Xu : “Nếu phu nhân như thế, bằng bây giờ ngài tới mang sư tử trắng ?”
Giọng của nàng mềm mại, tiếng thản nhiên như là hoa nở rộ, giọng mềm mại trong veo.
Kỷ thị tiếp tục lạnh, “Như thế nào, nghĩ dám?”
Xu Xu bình tĩnh, “Ngày vãn bối thấy sư tử trắng ở bãi rác đầu ngõ, nó chỉ còn một cuối cùng, thấy thị vệ trong phủ của vãn bối đưa nó về phủ, nhưng phu nhân ngài cố ý vứt bỏ, hiện giờ chữa khỏi vết thương cho nó, phu nhân cứ việc mang nó trở về.”