Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-01-09 11:41:44
Lượt xem: 34

Xu Xu nói: “Khiến Chu gia gia lo lắng rồi, con để người theo dõi nàng ta là được, nhưng mùi thối kia chỉ có mình con ngửi thấy, hơn nữa càng lúc càng mờ nhạt.”

Chuyện này nàng cũng không thể nói với cha mẹ, thật sự không thể tưởng tượng, ma đầu võ lâm, nước làm tan thi thể, thế giới này hoàn toàn khác biệt với người ở quan trường.

Nàng nói ra sẽ không có người nào tin phục, chỉ có Chu gia gia là người trong võ lâm, có lẽ còn có thể nói chuyện với ông ấy một chút.

Xu Xu ăn xong cơm chiều với Chu lão gia tử rồi mới về phủ Quốc Công.

Quan Ngôn Quan Hạ đã trở về, lại tới Thấm Hoa viện phục mệnh Xu Xu.

Hai người nói: “Nô tài đã muốn đi hỏi mấy người gần căn nhà thuê của người Trần gia, hàng xóm cách vách nói ngày ấy là ngày Trạng Nguyên lang dạo phố, bà ta nhớ vô cùng rõ ràng, bà ta cũng đi xem Trạng Nguyên lang dạo phố, lúc trở về thì thấy gần đó có mùi thối, bà ta không để ý lắm, ngày hôm sau Trần Bảo Nhi chạy tới nhà bà ta khóc lóc kể lể nói Tôn thị một đêm không về.”

Xu Xu nắm chén trà, càng khẳng định là Tôn thị đã bị Tống Ngưng Quân hại chết, hơn nữa ngày ấy Trạng Nguyên lang dạo phố, tất cả các cô nương trong phủ đều ra ngoài, vậy nên Tống Ngưng Quân càng có thời gian để ra tay với Tôn thị.

Xu Xu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hai gã sai vặt, nghiêm mặt nói: “Kế tiếp ta còn có một số việc phân phó các ngươi, chỉ dùng các ngươi làm việc này giúp ta, người khác hỏi các ngươi không cần quản, sẽ không ai hỏi nhiều, cũng không thể nhiều lời, càng không thể nói lung tung với bên ngoài, các ngươi có làm được hay không?” Nàng nắm trong tay khế ước bán mình của hai người, nàng cũng tin bọn họ sẽ biết lựa chọn như thế nào.

Hai gã sai vặt lập tức nói: “Xin Tam cô nương yên tâm, nô tài trung thành với Tam cô nương, có chuyện gì Tam cô nương cứ phân phó.”

Hai người tuy chỉ hơn mười tuổi, nhưng còn nhỏ mà đã thông minh, hiểu được đạo đức con người, việc bọn họ có thể làm chính là trung thành với chủ tử.

Xu Xu thở nhẹ, lần đầu tiên nàng sử dụng nô tài bên người để phân phó những chuyện này, trong lòng cũng không thoải mái.

Nhưng nàng đã quan sát hai nô tài này, bọn họ làm việc cẩn thận, ở Thấm Hoa viện chưa bao giờ huyên thuyên với đám hạ nhân, làm việc coi như chắc chắn.

Xu Xu nói: “Ta để các ngươi theo dõi Nhị cô nương, cho dù là nàng ta hay nha hoàn bên người xuất môn, xuất môn làm chuyện gì, đặt mua cái gì, tiếp xúc người nào, nhất cử nhất động, các ngươi đều phải báo lại cho ta biết.”

“Cô nương yên tâm, bọn nô tài chắc chắn cẩn thận báo lại nhất cử nhất động của Nhị cô nương .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-215.html.]

Nếu để bọn họ tra chuyện trong viện của Nhị cô nương thì có lẽ là khó làm, nhưng chuyện bên ngoài phủ thì vẫn có thể làm được.

Về phần vì sao Tam cô nương phân phó như vậy, bọn họ hiểu rằng đó không phải chuyện bọn họ nên hỏi.

Xu Xu biết bọn họ đi điều tra bên người cũng cần có chút bạc mới có thể làm việc, nên đã để cho Trân Châu đưa mỗi người một túi bạc.

Chờ đến lúc hai nô tài đi xuống, Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, nàng sờ sờ trán mình, đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.

. . . . . . . . . . . .

Xu Xu cũng phiền lòng về chuyện của Tống Ngưng Quân.

Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công sau khi về nhà mẹ đẻ tạ ơn đại tẩu Tạ thị còn có chút không tin được, “Bà ta không đồng ý? Vũ nhi nhà ta bộ dạng như vậy, muốn gia thế có gia thế, chỉ xin cưới một khuê nữ lớn lên ở nông thôn mà không được, bà ta còn dám từ chối .”

Tạ thị ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại trào phúng em chồng, trong lòng không biết nhìn người lại không biết tự lượng sức mình.

Cháu ngoại trai như vậy, bộ dạng sáng sủa thì đã sao? Ngoại trừ dựa vào tổ tiên sống phóng túng, hắn ta còn có thể làm cái gì?

Tạ thị thật sự lo lắng tước vị này của phủ Thuận Quốc Công sớm hay muộn cũng mất!

Chờ Tạ thị rời đi, Kỷ thị qua viện của nhi tử, thấy nhi tử đang ghé vào trên tháp, vô tình, bà ta đau lòng, “Sao hôm nay không ra ngoài chơi? Nương nghe nha hoàn nói hôm nay con không nghỉ trưa, sao không ngủ một lát, để tinh thần thoải mái mới tốt.”

“Ta không sao, ngài động vào thì thành sao?” Phùng Vũ không kiên nhẫn, kỳ thật đã nhiều ngày rồi hắn ta chưa ra ngoài, một là cảm thấy mất mặt, thứ hai là nghĩ đến thanh danh của Tống Tam cô nương trong kinh thành, hắn ta thật sự một chút cũng không xứng với người ta.

Thấy nhi tử không nghỉ trưa, Kỷ thị đau lòng , mấy ngày nhi tử không ăn cơm, bà ta cũng không muốn ăn.

Nghĩ rằng Thôi thị làm bộ làm tịch muốn để cho bà ta tự mình tới cửa, bà ta vì nhi tử mà chịu ủy khuất một chút cũng không sao. 

Loading...