Suối Tiên Trong Mơ - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-01-09 11:41:14
Lượt xem: 35
Một người trẻ đi theo bên cạnh Vương Ngạn Lâm nhíu mày nói: “Sư phụ ta học y từ nhỏ, hai mươi tuổi đã thành danh vào cung làm thái y, mười năm trước tự nguyện tới biên thành làm quân y, y thuật rất cao, phối dược lai có thế không bằng một tiểu nha đầu sao.” Tướng sĩ này nhìn chỉ tầm mười tám, bộ dáng non nớt, Tam muội của hắn khẳng định cũng không lớn, Tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể phối dược hơn sư phụ hắn ta sao.
“Ngang Sinh, câm miệng.” Vương Ngạn Lâm khiển trách. Ngang Sinh này là đồ nhi của ông ấy, cũng đã đi theo ông ấy học y hơn mười năm, hiện giờ cũng tới biên quan làm quân y.
Tống Ngọc Bách thật sự không muốn nhắc đến chuyện này, không thèm để ý khoát tay, “Không tin thì ta sẽ viết thư hỏi Tam muội ta, nếu nàng nguyện ý nói phương thuốc, ta sẽ đưa phương thuốc cho đại nhân, về phần có còn thuốc không thì ta chỉ còn một lọ thuốc cầm m.á.u và ba viên cứu mạng, không còn gì khác.”
Vương Ngạn Lâm vốn đến là vì phương thuốc, thấy Tống tướng sĩ cũng hào phóng, ông ấy chắp tay tạ ơn sau đó mới rời đi.
Không phải ông ấy muốn phương thuốc của Tống gia, kì thực thuốc này có thể cứu rất nhiều người. Nhưng sau khi trở về, Vương Ngạn Lâm vũng vẫn quyết tâm lãng phí một viên thuốc cứu mạng và một ít thuốc cầm m.á.u để thử nghiệm một chút, cũng có rất nhiều dược liệu trong đó ông đều biết, quả thật cũng không phải phương thuốc bí mật gì.
Còn chuyện Tiểu cô nương kia phối được ra công hiệu của thuốc này thì ông ấy cũng không thể nắm rõ.
Cũng giống như một đầu bếp, rõ ràng công thức là giống nhau, nhưng người khác nhau thì sẽ làm ra hương vị khác nhau.
Phối dược cũng tương tự như vậy.
Sau khi Vương viện sử rời đi, tướng sĩ bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Ngọc Bách nói lại đơn giản, có người hỏi: “Muội muội ngươi thật sự lợi hại vậy sao? Phối dược tốt hơn so với người khác sao?”
Tống Ngọc Bách mở to mắt nói: “Đương nhiên, Tam muội của ta rất thông minh, không chỉ có y thuật rất giỏi mà nàng còn vô cùng chăm chỉ, liều mạng học tập, ta chưa bao giờ gặp cô nương nào chăm chỉ như nàng, buổi sáng nàng rèn luyện rồi lại theo tiên sinh học tập, buổi chiều tới chỗ thần y học y, buổi tối trở về còn tự khóa cửa phối dược, những chuyện phía trước nàng đều có dự định. . . . . .”
Trong mắt hắn, Tam muội không chỉ là muội muội đáng thương nhất, còn là tấm gương cho hắn học tập, hắn cũng vì Xu Xu khuyên bảo nên mới quyết tâm tới biên quan.
Lời này không chỉ có các tướng sĩ chung quanh lẳng lặng nghe.
Thục Vương cũng nghe, ánh mắt hắn dừng trên đống đồ ăn, sóng mắt không hề động đậy, hắn nhớ tới đêm trước khi rời đi còn tới khuê phòng của nàng làm nàng sợ hãi.
Hắn làm như vậy không đúng, nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà buông bỏ nàng rồi rời khỏi kinh thành.
Hắn là hoàng tử của Đại Ngu, chỉ cần hắn nói với phụ hoàng một tiếng thì sẽ được tứ hôn ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-212.html.]
Nếu là tứ hôn thì khắp thiên hạ sẽ biết, nàng không thể xuất đầu lộ diện đi theo thần y học y, không thể chữa bệnh cho người bệnh, nàng chỉ có thể ở trong viện học quy củ lễ nghi của hoàng phi, chuẩn bị đồ cưới, sau đó lại bận rộn với những việc trong hoàng thất, những khát vọng lý tưởng của nàng sẽ hóa thành hư không, nàng nhất định sẽ hận hắn.
Cho nên lúc phụ hoàng hỏi đến, hắn cũng trầm mặc, không muốn để phụ hoàng tứ hôn.
Chính là vì muốn để cho nàng hai năm, đợi hắn quay về kinh, hắn sẽ nói rõ với nàng.
Ít nhất đoạn thời gian hắn còn đang ở biên quan này thì nàng sẽ có chút thanh tịnh, cũng không tùy ý gả cho người khác, nàng chỉ có thể lấy hắn.
Về chuyện Xu Xu phối dược cầm m.á.u và giữ mạng không ít tướng sĩ bị trọng thương, hắn sẽ viết mật tín nói lại với phụ hoàng.
Đương nhiên là phải bàn đến phần thưởng.
. . . . . . .
Xu Xu ở trong kinh thành không biết chiến sự biên quan, mỗi ngày nàng đều bề bộn công việc.
Sau hai ngày phu nhân Kỷ thị của Thuận Quốc Công nhờ người làm mai cho nàng, Phùng Vũ kia cũng không xuất hiện nữa.
Xu Xu cho hai gã sai vặt đi thăm do tình hình của Trần gia.
Lúc này Xu Xu mới vừa ăn trưa xong, trở về phòng thay một thân áo thoải mái, cũng để cho nha hoàn trải gọn mái tóc đen của nàng.
Hạnh Nhi bên ngoài liền tiến vào thông bẩm, nói là Quan Ngôn, Quan Hạ cầu kiến.
Trước kia mái tóc Hạnh Nhi thưa thớt khô vàng hiện tại cũng đã mọc lên không ít, cũng đen bóng hơn, cho nên nha đầu kia đặc biệt sùng bái Xu Xu.
Ngày thường bọn nha hoàn Thấm Hoa viện có mệt mỏi gì cũng không mời lang trung, đều là Tam cô nương bắt mạch bốc thuốc cho các nàng, còn tự mình tìm thuốc cho các nàng uống, cho nên bọn nha hoàn Thấm Hoa viện cũng vô cùng trung thành với Xu Xu.
Xu Xu sửa sang lại dung nhan trước gương đồng rồi mới để cho hai gã sai vặt qua bẩm báo.
Xu Xu đi đến, Quan Ngôn Quan Hạ hành lễ với cô nương, “Nô tài bái kiến Tam cô nương.”
“Các ngươi ngồi đi.” Xu Xu ngồi xuống ghế thái sư, rồi cho hai gã sai vặt ngồi, “Các ngươi tra ra cái gì rồi ?”