Suối Tiên Trong Mơ - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-01-08 10:52:40
Lượt xem: 29
Đây cũng là lần đầu tiên hắn g.i.ế.c người, cũng không thấy khiếp đảm và sợ hãi, quân địch bị g.i.ế.c chính là kẻ thù đã xâm lấn Đại Ngu, làm bị thương dân chúng Đại Ngu nên cảm xúc hắn sớm đã tăng vọt lên.
Chỉ là trên chiến trường đao kiếm không có mắt, lưng bụng đều bị thương.
Mãi đến khi một thanh giáo dài đ.â.m về phía hắn, hắn không tránh được, lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi.
Bỗng thanh kiếm lóe lên trước mắt, giáo dài bị chặt đứt dưới lưỡi kiếm, Tống Ngọc Bách quay đầu lại nhìn, chính là Thục vương cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống vung kiếm dài cứu hắn một mạng.
Lúc này, Tống Ngọc Bách mới cảm nhận được một tia sợ hãi, phía sau lưng tầng tầng rét lạnh.
Hắn mở miệng nói: “Đa tạ điện hạ.”
“Cẩn thận chút.” Thục vương lạnh lùng nói, ghìm chặt dây cương xoay người, ngựa lại cất vó chạy vào trung tâm quân địch.
Tống Ngọc Bách nhặt được mạng nhỏ về, cũng không quan tâm gì khác, xách theo đao dài tiếp tục đánh địch.
Trận đánh kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, cuối cùng quân địch sợ hãi, lại thêm tướng lĩnh bị Thục vương c.h.é.m dưới ngựa, vài tên phó tướng chỉ có thể dẫn binh rút lui.
Giặc cùng đường chớ đuổi, mà lần này viện quân chỉ có kỵ binh với hơn một vạn người.
Không dễ để tiếp tục đuổi theo, Thục vương hạ lệnh về thành chấn chỉnh quân.
Tất cả tướng sĩ chậm rãi vào trong thành.
Vì Trần Vĩnh Châu kéo dài thời gian làm lỡ việc nên bị Thục vương hạ lệnh bắt giam.
Sau đó thu dọn chiến trường, lại cử người đi đón xe lương thảo ở phía sau, đợi đến lúc trời đêm buông xuống, cuối cùng cũng có thể dừng lại.
Dân chúng trong thành lấy lương thực gia cầm rượu nước còn thừa ra tiếp đãi các tướng sĩ.
Quân y cũng đang trị liệu cho các tướng sĩ bị thương, có vài tướng sĩ bị thương rất nặng, Tống Ngọc Bách đã giao thuốc cầm m.á.u và nhân sâm mà Xu Xu cho hắn cho quân y từ sớm, hắn chỉ giữ lại một lọ thuốc cầm m.á.u và ba viên thuốc nhân sâm.
Quân y cũng bận đến váng đầu, cũng không chú ý nhiều đến thuốc Tống Ngọc Bách đưa cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-210.html.]
Lại có vài binh lính không cầm được máu, một quân y trong đó đã vô tình lấy bột cầm m.á.u trong một chai thuốc bằng đồng Tống Ngọc Bách đưa cho, rắc lên trên đùi của binh lính bị thủng một lỗ không cầm m.á.u được kia, bột thuốc dần dần ngấm vào trong vết thương, trong nháy mắt vết thương đang rướm m.á.u ngừng chảy hẳn.
Quân y ngây người, cầm lấy bình thuốc nhìn nhìn rồi lại ngửi ngửi.
Phát hiện m.á.u thật sự đã ngừng chảy, hắn hưng phấn đi tìm Viện Sử quân y đại nhân, báo: “Đại nhân, thuốc cầm m.á.u này rất hiệu quả.”
Viện sử quân y là một lão già khoảng năm mươi tuổi, vẫn đóng ở biên thành, chữa bệnh cho các tướng sĩ ở biên thành, lúc không hành quân đánh giặc thì chẩn bệnh cho dân chúng trong thành.
Viện sử quân y Vương Ngạn Lâm cầm lấy chai thuốc ngửi ngửi, lại tìm một người bị thương không cầm m.á.u được thử, quả nhiên m.á.u lập tức ngừng chảy ra, ông ấy chấn động nói: “Thuốc cầm m.á.u này ở đâu mà có?”
Đâu chỉ có hiệu quả, quả thực chính là thần dược, ông ấy làm nghề y nhiều năm cũng không thể nào phối ra được thuốc cầm m.á.u như vậy.
Quân y lập tức nói: “Hình như là một binh sĩ tên Tống Ngọc Bách đưa cho, nói là có hai loại, một loại có thể cầm máu, loại kia là nhân sâm có thể giữ được mạng người.” Lúc trước hắn vẫn từ chối cho ý kiến, thậm chí là không tin.
Vương Ngạn Lâm nói: “Đưa thuốc nhân sâm qua đây cho ta xem.”
Quân y lấy một bình thuốc khác đưa qua, bên trong là từng viên nhân sâm, mở ra có thể ngửi thấy mùi nhân sâm nồng nặc, khiến tinh thần người ta chấn động.
Tay Vương Ngạn Lâm cầm một viên nhân sâm, tìm một binh sĩ gần như cận kề cái chết, bóp nát viên nhân sâm rồi cho hắn uống vào cùng với nước, đây là người bị thương đến động mạch, lúc đưa đến cũng không cầm được máu, dưới tình huống này chỉ có thể chờ chết.
Chờ binh sĩ bị thương uống nhân sâm vào, lại lấy bột cầm m.á.u rắc lên vết thương đang không ngừng chảy m.á.u kia.
Chưa được bao lâu, binh sĩ kia bắt đầu hít thở nhiều hơn.
Hơn nữa, m.á.u cũng ngừng chảy, chỉ cần khâu lại miệng vết thương, nếu người đó có thể cố gắng vượt qua được thì hắn có thể sống sót.
Vương Ngạn Lâm có chút kích động, bột cầm m.á.u và thuốc nhân sâm này đúng là thần dược.
Ông ta biết rõ hai loại thuốc quý hiếm này, cho người thu gom lại cất giữ, những thứ này đều dùng để trị liệu những trường hợp nặng, trị liệu vết thương bình thường thì quá lãng phí.
Đợi đến lúc trăng lên cao, những trường hợp bị thương cơ bản cũng được cứu trị hết,chỉ còn lại một vài vết thương nhỏ, không cần đến Vương Ngạn Lâm.
Trong lòng ông ta vướng mắc chuyện này, muốn tìm binh sĩ tặng thuốc hỏi rõ ràng.
Ông ta đi qua bên phía quân doanh, các tướng sĩ đang vây quanh lửa trại uống nước thay rượu.